Một năm qua

Hôm nay Roo tự nhiên nhào lên ôm mặt mẹ nút chụt chụt vào hai bên cằm. Cũng chả biết là nó hun mẹ thiệt hay là tự nhiên muốn đổi khẩu vị, nhưng mẹ khoái tỉ đi khoe khắp nơi.

Từ hồi bà ngoại về VN, chỉ còn Roo ở nhà với mẹ, càng ngày càng bám mẹ dữ hơn. Nhiều khi ngồi chơi với bố mà mẹ bỏ đi ra ngoài pha sữa cũng tóe lên khóc. Kết được một cái luận là nếu muốn trở thành cả thế giới của một người nào đó, thì dễ nhất là sanh một đứa con. Và sẽ thấy cái vụ làm "cả thế giới" mặc dù cũng hạnh phúc đó, nhưng mà quá mệt.

Năm vừa qua mình hoàn toàn thất nghiệp, và chả đạt được thành quả gì hết ngoại trừ sản xuất một chú Roo. Loay hoay học cách chăm sóc cho một thằng người bé tí. Có sai lầm và có thành quả. Có mồ hôi và nước mắt. Có nụ cười và yêu thương.

Nhưng mình nghĩ, rồi đây mình sẽ già và có thể sẽ quên hết những năm khác của cuộc đời, kể cả những năm mà mình từng nghĩ là mình sẽ không thể nào quên được. Nhưng chắc mình sẽ không quên năm vừa qua, khoảng thời gian đầu tiên trong đời mình hoàn toàn jobless, hopeless, frustrated, nhưng cũng vô cùng hạnh phúc.

0 comments: