Về già

Chắc mình sắp già thiệt, vì hay nghĩ tới viễn cảnh lúc về già.

Mình hay nói lúc già mình thích về VN mua mảnh vườn giăng võng, mình với gấu hai đứa nằm đu đưa. Đào cái ao thả cá, trồng mấy cây ăn trái. Để cho Roo con thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm, sống cuộc đời của nó như ý nó thích.

Gấu cũng ừ.

Chiều nay tự nhiên nhớ tới ba. Mẹ hay nói ba mày kỳ cục, ổng kêu mai mốt già về quê mua miếng đất ở với thằng Quang, sao vợ con mình không muốn ở chung lại muốn ở với cháu làm gì? Mình cũng ừ, thì ổng có lo gì cho con cái đâu, chỉ lo cho cháu, ở với nó là đúng rồi.

Những dấu ấn đen tối từ tuổi nhỏ mãi mãi không tan. Những ấm ức của mẹ mình cũng không bao giờ tan, nên mẹ nhắc hoài, dù bây giờ coi như đã chia tay hẳn rồi. Cũng không biết mẹ có từng mơ đến một tuổi già ba với mẹ ở chung một căn nhà, mắc hai cái võng?

Tự nhiên nhớ tới ba mà giật mình, sao mơ ước của mình lúc về già cũng có vẻ xa cách và ích kỷ vậy? Chả lẽ mình cũng không muốn ở chung với con cháu?

Ừm thiệt ra không phải. Nói thật lòng là mình vẫn cảm thấy hạnh phúc hơn khi nghĩ đến một cái nhà có đủ ông bà con cháu, có mình, có gấu, có Roo và vợ con nó. Nhưng mình sợ. Mình sợ Roo bị nhiễm lối sống và suy nghĩ phương Tây. Mình sợ sự cô độc lạnh lùng dành cho những người già phương Tây mình hay thấy trong phim. Nên mình tự an ủi với một viễn cảnh khác ít tổn thương hơn.

Rồi lại nghĩ tới ba mình, có thật là ba mình chưa từng nghĩ đến một tương lai về già được ở chung với con cháu không? Hay là lại cũng tự xù lông lên như con nhím để tránh bị thương?

2 comments:

VB said...
This comment has been removed by the author.
VB said...

Tui thì tưởng tượng tuổi già của tui thế này: tui ngồi trên ghế đá trong công viên, quan sát mọi thứ xanh tươi bàng con mắt lão, bên cạnh tui là ông già Định đang everyday i'm shuffling...