Mình tưởng mình cũng biết chấp nhận lắm, nhưng mình lại bị tổn thương thật lâu và thật sâu vì những lời họ nói. Những điều mà thật ra mình cũng đã biết rồi.
Mình tưởng là cái mình đang có rất tốt đẹp, nhưng khi người ta hỏi "có như vậy không? có thế kia không?" mình ngỡ ngàng lắc đầu không không và không.
Mình tưởng là theo thời gian mình đã chín chắn lên rồi, đã hiểu nhiều lẽ đời rồi, giờ sau 8 năm lại thấy mình loay hoay với những câu hỏi cũ. Con đường mình đang đi có đúng? Thế nào là tình yêu?
Từ hồi Roo ra đời, mình thỉnh thoảng cảm thấy con dzịt hồi xưa biến mất, cùng với tất cả những kiêu hãnh nó từng có, những yêu thương nó từng nhận, những gì nó từng có thể làm... Chỉ còn mẹ thằng Roo, xấu xí, già cỗi, tẻ nhạt và thất bại.
Thỉnh thoảng cảm thấy hạnh phúc vì Roo con rất thương mẹ, thỉnh thoảng cảm thấy thật ra mình chỉ là một cái máy pha sữa kiêm nấu thức ăn kiêm thay tã. Thỉnh thoảng cảm thấy sao cũng được, chỉ cần nụ cười của con là đủ sung sướng cho một ngày. Thỉnh thoảng nhất là những lúc tối ngủ ngoài sofa, cảm thấy thật ra cuộc sống của mình giờ giống như một bức vẽ lớn mà chỉ có những nụ cười của nó là mấy chấm màu bé xíu trong góc thôi, còn lại là một màu trắng bong không-có-gì-hết.
Mình nghĩ theo lý thuyết thì mình phải là người cầm lấy bút màu và vẽ lên đó những gì mình thích. Nhưng ngay cả khi mình tự vẽ lên được thì cũng tẻ nhạt lắm. Hóa ra cái ý nghĩ một người có thể tự mình hạnh phúc cũng chỉ là tưởng bở mà thôi.
0 comments:
Post a Comment