Làm mẹ

Hôm nay đọc một truyện nhảm. Đại khái giữa chừng cũng thấy nó nhảm nhảm rồi, mà lỡ đọc ráng đọc cho hết.

Có một chi tiết làm mình thấy hay hay, đó là nhân vật nữ chính có bầu, bị nghén thảm thiết, ăn vô là ói ra, nhưng vẫn ráng ăn một ngày bảy bữa để con trong bụng mạnh khỏe. Mình thấy phục vô cùng. Mình thấy áy náy vô cùng. Mình nhớ hồi có bầu Roo con, mình không để ý quá tới chuyện ăn uống, có thì ăn, không thì thôi, buổi trưa hay lười ăn tạm mì gói, buổi tối thì ít thức ăn nên chỉ ăn nhiều canh cho phình bụng, không ăn bữa phụ, kết quả là rất ốm, mà Roo con sinh non, lại bé bỏng như con chàng hiu, làm mình hối hận mãi tới giờ.

Đại khái là sau khi ngồi ăn năn thì mình đọc tiếp, và chưng hửng.

Bà mẹ vĩ đại trong truyện vì tưởng là chồng chết ở Kenya, nên sau khi sinh con xong thì bỏ nó cho ba mẹ chồng nuôi, một mình tới Kenya sống để tưởng nhớ chồng @_@. Hành động này được cả một cộng đồng mạng hâm mộ vì tình yêu tuyệt đẹp của họ -_-.

Làm mình nhớ tới mấy truyện mình đã đọc có những nhân vật nữ chính tuyệt vời và vĩ đại khác. Họ thường gặp rất nhiều trắc trở và đều cố gắng vượt qua một cách đáng ngưỡng mộ. Con họ thường rất ngoan và giỏi. Vấn đề là mình chưa thấy ai trong đó nuôi con trong mấy năm đầu tiên sau khi sinh nó ra cả. Đứa thì bà vú nuôi, còn mẹ thì vì đau buồn trong tình cảm (hiểu lầm) với ông chồng nên bỏ nó đi dìa quê cũ. Đứa thì bà ngoại nuôi, mẹ thì cố gắng đi học vì sinh con lúc có 16 tuổi, bị mọi người đàm tiếu nhưng vẫn ráng vươn lên, mỗi năm về gặp con một hai lần. Vân vân và vân vân.

Tự nhiên mình nghĩ, họ tuyệt vời như vậy, họ cao cả như vậy, sao họ dễ dàng bỏ đứa con mình sinh ra cho người khác chăm sóc như vậy?

Và mình cũng nghĩ, hay tại mình tầm thường quá, nên mới suốt ngày chăm chăm thay tã nấu cháo, lau dọn chùi rửa, không còn nghĩ gì cao xa hơn ngoài chuyện làm sao cho Roo con chịu ăn cơm, chịu uống nước, chịu ngồi bô, làm sao để nó biết nhặt đồ chơi bỏ vô thùng, làm sao để nó không bịnh, vân vân.

Rồi thỉnh thoảng mình nghĩ, mình có sai lầm không. Hình như làm mẹ không phải là vậy. Hình như mình khiến mình stress một cách vô lý vì tất cả những thứ đó. Lẽ ra mình nên đi làm và mỗi ngày đón nó về nhà thì hun hít ngọt ngào rồi cả nhà đi ngủ, như vậy mới bảo tồn hình ảnh một bà mẹ xinh đẹp dịu dàng yêu thương con, chứ không phải một bà mẹ đầu bù tóc rối, suốt ngày tất bật, có khi ngồi gào lên "mẹ điên rồi, mẹ điên thiệt rồi" như hóa dại.

2 comments:

Oclen said...

Mình như bao bà mẹ đi làm khác, sau 4 tháng nghỉ sinh con theo luật mình lại đi làm. Mỗi ngày quay cuồng với công việc đến tối mình mới về nhà chơi với con. Thời gian cứ thế trôi... Đến khi mình nghỉ việc, ở nhà với con 6 tháng rồi đi làm lại, mình mới nhận thấy thời gian mình ở nhà với con có giá trị thế nào. Và mình hứa, nếu có đứa nữa thì mình sẽ ở nhà chăm con ít nhất là 1 năm. Nếu có điều kiện thì mình sẽ ở nhà chăm con nhiều hơn.
Bạn đang được làm điều mình muốn làm đấy :)

Ugly duckling said...

Cám ơn L :D

Cám ơn vì hiểu KA. Lúc viết bài này xong đọc lại giật mình, chả biết mấy bà mẹ phải đi làm không có thời gian chăm con có bực mình khi đọc nó không. Thiệt ra chỉ là cảm giác hơi bực mình vì cái kiểu mô tả bà mẹ anh hùng của mấy tác giả chưa từng làm mẹ bao giờ thôi. Họ chả biết thật ra có một đứa con là như thế nào, và cứ set defaut là sinh ra một đứa con, rồi nó tự lớn lên tự ngoan tự giỏi.

Ốc len đọc không bực mình mà lại an ủi mình, mình rất vui. Thấy đỡ stress hẳn.

Cũng hiếm hoi mới có người ủng hộ chuyện mình ở nhà chăm con. Thường thì ai cũng hỏi mình khi nào đi làm lại, hối mình đi làm đi, hoặc là kể chuyện người này người kia đều kiếm được việc hết rồi. Riết rồi nghe người ta cảm thán công nhận có con nhỏ không làm gì được hết trơn ha, mình cũng chả biết người ta đang thông cảm hay là chê xéo mình nữa :(