Forever and one - con đường đến Neverland

Một buổi chiều chủ nhật. Ngoài kia là mùa đông ngập tràn những cơn gió vần vũ lạnh. Trong phòng là mùi thơm của nồi chè đang nấu, của mấy cái bánh chuối mới làm, và tiếng nhạc. Ấm áp và ngọt ngào. Nhưng những bài hát dần dần mang mình ra khỏi căn phòng, ra khỏi cả hiện tại. Sleeping sun đổ xuống vầng hào quang đỏ rực của một đêm vĩnh hằng, nơi chỉ còn có trái tim thổn thức về tình yêu. We all fall in love sometimes lại xóa mờ hết không gian bằng màn khói xám của một buổi chiều mưa lẫm đẫm; như thấy trước mắt mình mưa ướt thẫm mọi vật, ướt những con đường, những bậc thềm, ướt những lá phong lũ rũ, những bông cúc mùa thu trắng mông lung.

và Forever and one. Lại nghe gió xoáy trong những đêm dài mùa đông day dứt. Con đường từ lab đi về dài thật dài. Lạnh. Cái lạnh túm chặt lấy mình mà vặn xoáy, bẻ gãy, cả tai cả mũi tê nhức lên rồi chả còn cảm giác gì. Bàn tay lập cập dường như không phải là tay mình nữa. Đêm sâu hơn bao giờ, bóng tối nặng trĩu hơn bao giờ. và tình yêu. và nỗi buồn. và sự cô đơn... Neverland...miền đất không bao giờ. Nơi những giấc mơ không thành. Nơi hạnh phúc không có thực. Nhưng con đường đến Neverland, mình vẫn đi, có những người khác vẫn đang đi. Con đường mỗi người tự mình vạch nên bằng một tình yêu khắc khoải. Con đường mà giá lạnh, nỗi buồn và sự cô đơn bủa vây không thể nào dứt ra được. Con đường hun hút bóng đêm và tiếng rền rĩ của những cơn gió lang thang trên đồi cao. Con đường vô tận mà mỗi người ao ước một bàn tay, nhung nhớ một bóng hình và mong chờ một huyền thoại, nhưng rất có thể nơi đến chỉ là miền đất Không bao giờ.

0 comments: