Mầm hoa và sương mùa đông

Ở nhà, cứ đọc trong sách "mùa xuân cây đâm chồi nảy lộc ra hoa", thế là tưởng loại hoa nào cũng đâm chồi vào mùa xuân như mấy chú mai đào nhà mình.

Hóa ra chả phải, hay đúng ra không phải đối với hoa cherry và mộc lan, hai loài hoa rực rỡ nhất của mùa xuân ở đây.

Cherry hồng nhạt, khi nở cả hàng cây sáng bừng lên như có ai đó rắc cả một đám mây hồng xuống trần gian. Mộc lan trắng muốt kiêu kỳ, cánh to, trông như những bông sen cạn. Năm nào cũng một cảm giác náo nức và ngỡ ngàng khi những bông mộc lan và cherry đầu tiên bừng nở, báo mùa xuân đang vội vã quay về.

Nhưng mầm nụ của hai loại hoa này thì đâm ra vào cuối mùa thu. Sau khi chiếc lá cuối cùng trút xuống thì cây nảy đầy những chồi nụ mập mạp. Nhất là cây mộc lan, những nụ hoa bằng ngón tay trông như sắp sửa nở bung đến nơi. Nhưng nụ không nở mà giữ nguyên như vậy suốt hơn 4 tháng mùa đông.

Không hiểu sức mạnh nào khiến cho những cái nụ sống sót qua một mùa đông lạnh giá khắc nghiệt đến nỗi người ta phải lấy rơm bó từng thân cây để giữ cho cây không chết.

Mà cũng có lẽ vì chờ đợi và ấp ủ suốt một mùa dài, nên khi hoa nở mới nhanh và rực rỡ đến vậy.

--------------------------------------

Chuyện thứ hai là chuyện cổ tích. Rằng có một nàng công chúa rất nhân hậu, rất xinh đẹp. Công chúa sắp đi lấy chồng, dĩ nhiên là một hoàng tử. Những buổi chiều, những đêm mùa đông nàng trầm ngâm nhìn ra ngoài khung cửa, nơi biển cả cuộn khói sóng. Đất nước mà nàng sẽ đến ấm áp và xinh đẹp, nhưng không có biển xám buồn và tuyết trắng mênh mông. Vua cha thương con hỏi nàng muốn gì làm của hồi môn.

Nàng chẳng đòi gì, chỉ xin một chiếc áo choàng xám như mặt biển vào những buổi chiều bão giông, và một chiếc vương miện lấp lánh mịn màng huyền ảo như băng tuyết trên thành cửa sổ trong đêm trăng.

Áo thì còn dễ có. Những thợ dệt thợ may giỏi nhất được triệu tập. Những nguyên liệu tốt nhất được cung cấp, và họ làm việc cả ngày lẫn đêm. Nhưng cả người thợ kim hoàn giỏi nhất cũng không làm được một chiếc vương miện lấp lánh như băng giá trên cửa sổ mùa đông. Cho đến khi có người hiến kế: có một loài hạc trắng như tuyết sống trên một hòn đảo. Con trống có chiếc mào trắng muốt xòe rộng như vương miện, mịn màng hơn tuyết nhung. Cắt lấy chiếc mào đó và cho thợ kim hoàn giỏi nhất đính trăm ngàn viên kim cương li ti lên, chiếc vương miện của nàng công chúa trong ngày hôn lễ lộng lẫy huyền hoặc đến nỗi người ta đua nhau bắt chước, khiến cho loài hạc đáng thương suýt nữa diệt vong...

Chuyện còn dài, nhưng chi tiết về chiếc vương miện lấp lánh như băng giá trên cửa sổ làm tôi nhớ mãi. Và cho đến sáng nay tôi mới biết rằng tất cả hình dung của mình trước nay về nó là hoàn toàn sai lầm.

5g30 sáng, đi từ lab về. Lạnh thở ra mù mịt khói. Đi ngang dãy xe đạp và xe máy dựng bên một rào cây, dưới những ngọn đèn vàng. Có cái gì đó lấp lánh trên yên xe. Cái gì đó khiến tôi khi nhìn một lần nữa thì đứng sững sờ quên cả giá rét. Qua một đêm lạnh, sương giá đóng trên yên xe đã đóng băng, một lớp băng mỏng tanh như triệu triệu viên kim cương lấp lánh. Chiếc yên xe màu đen tầm thường bỗng như phủ một lớp nhung mịn, mịn hơn bất cứ loại nhung nào, lóng lánh rực rỡ hơn bất cứ loại trang sức nào. Ngay cả bầu trời đêm thăm thẳm chi chít những vì sao cũng không huyền ảo bằng lớp băng giá đen thẫm mà lại chớp sáng lung linh trên những chiếc yên xe ấy.

Trong một phút chốc, tôi thấy mình hiểu ra vì sao nàng công chúa xưa lại ước ao được cầm trong tay lớp băng giá ấy, được mang nó ra làm trang sức cho mình và được đem theo nó bên mình đến nơi xa xôi...

0 comments: