Đó là khi người ta bắt đầu đợi chờ một điều gì đó. Như mơ hồ. Như ảo vọng. Một mùa hè xấu tính và bực bội qua rồi. Buổi sáng bước ra đường thấy gió, trong veo như là mắt người, dịu dàng như là mắt người, mát rượi như là mắt người, hun hút dài cũng như ánh mắt người. Gió bay đi xa xôi. Chờ đợi một điều gì mới sẽ đến.
Chờ cây chuyển lá vàng.
Những ngọn đồi nơi ấy chắc giờ đã sắp nhuốm màu quan san. Xanh. Đỏ. Vàng. Những lá phong đỏ hắt như những bàn tay vẫy. Gọi ai? Đứa con gái ngày xưa đi rồi. Thỉnh thoảng quay về nhìn cỏ nhìn cây đau đáu thương kỷ niệm. Có một cây ngân hạnh rất to, đến mùa thu cả một góc trời vàng, cả một dải đất vàng. Gió lại mặc sức tung hoành. Phủ lá khô lên ký ức.
Trắng. Những dải hoa cúc mùa thu trắng mênh mông. Lênh đênh trôi về cuối trời. Đứa con gái ngày xưa hay buồn lơ ngơ bây giờ đã đang hạnh phúc. Đất trời đừng buồn! Mùa thu đừng buồn!
0 comments:
Post a Comment