Mở mắt thấy nặng nề. Giấc ngủ đã trôi qua nặng nề. Những giấc mơ nhập nhoạng. Chán!
Mỗi người (những người còn quan tâm đến mình) nghĩ là mình đang chán vì một lý do khác nhau. Còn mình? Mình chán mọi thứ.
Ngày dài, đêm ngắn.
Con đường mịt mùng. Đường nào cũng mịt mùng. Đi tiếp hay bỏ cuộc? Mình không biết. Cũng chả thấy thiết tha gì cái đích đến cuối cùng nữa, không muốn đi đến đó. Chỉ thương con đường vẫn còn muốn níu chân người.
Mùa thu nữa. Mãi mà vẫn chưa thấy đến! Những cái cây bên đường vàng lá nhìn xấu xí. Sao không như Suwon, sao không như Kyunghee, đứng trên đồi ngắm đất trời mênh mang thay màu.
Nhỏ hẹp quá, cuộc đời mình đang sống.
Chán quá.
Sao không thể làm cho bạn vui? Sao khi bạn nói đùa mình không cười được nữa? Sao khi bạn buồn mình không lo lắng nữa mà chỉ thấy chán nản. Đừng nói những câu như thế mãi, mình nghe nhàm rồi, hết muốn phản bác rồi.
Chán quá trời!
0 comments:
Post a Comment