Tự nhiên thèm chè trôi nước. Cái món ngày xưa ở nhà chỉ cần chạy ra đường mua một bịch hai ngàn là ăn ngán không hết, bây giờ cũng thành một nỗi thèm thuồng. Ba đứa đi chợ mua đồ nấu chè. Bột nếp mắc kinh khủng, một gói 400g giá bằng một kg gạo, tính ra tiền VN là 50ngàn. Đậu xanh mua ở tiệm Trung Quốc. Tiệm TQ gần nhà, bán đồ cho những người TQ xung quanh đó. Mà họ bán giá cũng phải chăng, rẻ hơn tiệm VN một chút, chả biết là do giá cả bên TQ rẻ hơn VN, hay là dân VN quen kiểu chém chặt nhau rồi.
Chiều chủ nhật. Cái lạnh lút cút luồn qua cửa sổ. Mùa thu đến muộn và đột ngột. Ba đứa ngồi nặn chè trôi nước. Gấu nhồi bột. Penguin mang mớ kinh nghiệm làm bánh bao hồi xưa ra xài, nặn viên trôi nước cũng hơi hơi giống cái bánh bao. Cũng lại con vịt bày trò, đầu tiên là bỏ viên bột vô cái khuôn đá cục, ấn một hồi rồi đập ra như bánh in, viên trôi nước có hình cái bông. Ba đứa khóai chí. Tới cái bông thứ ba thì vịt chán (bao giờ nó cũng mau chán như thế). Làm hình cánh cụt và con gấu đi!!! Trôi nước hình cánh cụt giống con ác điểu hơn, với hai con mắt đậu xanh vàng khè như con quái thú trong trò dragon fable mà mấy đứa cày bừa hổm rày. Con gấu nhìn hơi giống con ...heo, với cái bụng nhân đậu xanh tròn ủm ỉm.
Mẻ đầu tiên mang luộc. Nồi nước sôi đùng đùng, vịt thả trôi nước vào rồi quay lại híp mắt nặn cánh cụt với gấu, quay lại thì chúa ơi, bột đi đằng bột, nhân đi đằng nhân hết cả. Gấu nói vậy thì luộc không được rồi, mang hấp. Mẻ thứ hai, vịt trịnh trọng xếp từng viên, cả cánh cụt với gấu, cộng với mớ lủm chủm phải tranh đấu ghê lắm mới làm được (vì ngòai vịt ra hai tên kia chả thích lủm chủm) vô nồi hấp. Một hơi mở nắp nồi ra, nó bù lu bù loa. Tiêu rồi gấu ơi! Bột hấp lên chảy nhão ra hết. Chả còn cánh cụt với gấu. Chả còn lủm chủm. Chỉ còn một mớ bột chảy. May là vẫn còn vớt vát được mấy viên tròn tròn. Biết thế ta mang luộc, cẩn thận tí là được.
Nhưng mà ăn vẫn ngon. Ba đứa ăn xong, quẹt mỏ kêu no, rồi đứa nào đứa đó lại ôm cái máy. Chơi game. Đọc truyện. Như một kiểu an ủi cho những ngày trong tuần mệt mỏi. (cũng biết an ủi kiểu này thiếu khoa học và sai bét nhè, nhưng ai thèm quan tâm). Ngày đã chiều. Mai lại phải đi làm.
Cái lạnh vẫn lén lút chui vào đầy phòng.
Tối nay hy vọng mẹ online. Đã có chuyện để kể. Cho mẹ yên tâm và khóai chí vì con gái xa nhà vẫn được ăn uống dư thừa (và tròn ú).
0 comments:
Post a Comment