Con quỷ Nỗi Buồn - Dương Thiên Tứ
"Lối ngày xưa đầy nắng,Và ta khóc thật to..."
Con Quỷ Nỗi Buồn sống với anh sinh viên trên một căn gác nhỏ. Chỗ ngồi ưa thích của nó là cuối kệ sách bụi bặm, nơi đặt bình hoa cũ với những bông hoa đã úa tàn. Con Quỷ Nỗi Buồn sống những ngày sung sướng.
Người ta khi sinh ra không ai có nỗi buồn. Thế rồi từ cuộc sống, từ những người xung quanh và có khi từ ngay chính bản thân họ, Con Quỷ Nỗi Buồn sinh ra, lớn lên theo năm tháng, lớn lên theo nỗi buồn. Các Con Quỷ Nỗi Buồn có khuôn mặt, hình dáng, móng vuốt khác nhau. Con Quỷ Nỗi Buồn của bạn khác Con Quỷ Nỗi Buồn của tôi, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh nhiều móng vuốt hơn Con Quỷ Nỗi Buồn của em.
Và bây giờ Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đã sống những ngày hạnh phúc. Bởi vì anh sinh viên thường có những nỗi buồn riêng. Có khi giữa đêm khuya chợt thức giấc, anh sinh viên không thắp đèn mà cứ nằm mở mắt thật to trong tối, Con Quỷ Nỗi Buồn lại lẳng lặng đến đứng ở đầu giường của anh. Cũng có khi cả hai ngồi ngắm trời mưa ngoài cửa sổ và những bóng người vội vã đi trong mưa. Con Quỷ Nỗi Buồn thích nhất là khi anh sinh viên ra ngoài, anh thường dẫn nó cùng đi dạo trên những phố vắng đầy lá me bay... Tóm lại, Con Quỷ Nỗi Buồn trong câu chuyện của chúng ta sống thật hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài, cho dù đó là hạnh phúc của một Con Quỷ Nỗi Buồn. Một ngày giáp tết căn phòng của anh sinh viên có khách. Đó là một cô gái có dáng dấp người lớn và đôi mắt trẻ con, nụ cười của cô tràn ngập căn phòng tối tăm của anh sinh viên. Con Quỷ Nỗi Buồn đâm ra có ác cảm với cô gái, rồi nó ghét luôn Con Quỷ Nỗi Buồn đi theo cô- một con quỷ bé nhỏ và có vẻ nhút nhát. Nhưng những lần sau nó thấy Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái ốm yếu quá nên đâm ra thương hại, nó lân la làm quen :
- Đằng ấy trông xanh xao lắm, chắc cô chủ của đằng ấy lúc nào cũng vui vẻ phải không ?
Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hóa ra lại dễ bắt chuyện :
- Không phải đâu, lúc trước mình cũng to béo như bạn. Song từ khi cô chủ của mình quen với cậu chủ của bạn thì mọi sự thay đổi, mình chẳng được chăm sóc nữa.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy ?
- Mình cũng chẳng biết nữa. Con Người gọi nó là Tình Yêu. Các cụ Quỷ Nỗi Buồn có ý kiến khác nhau về nó lắm. Có cụ cho rằng Tình Yêu làm cho các Con Quỷ Nỗi Buồn chúng mình thêm mập. Nhưng bạn thấy đó, một con quỷ trẻ như mình mà cứ tiếp tục gầy đi vì cái quỷ quái gọi là Tình Yêu...
Nó im lặng một chút, thở dài, rồi trái với vẻ niềm nở lúc đầu, nó nói tiếp, giọng buồn buồn :
- Cứ như thế chắc phải khăn gói ra đi mất! Có ngày bạn chẳng còn thấy mình đâu... Mà thôi, mình lại phải đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Con Quỷ Nỗi Buồn của cô gái hấp tấp chạy theo chủ, bỏ lại Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên đứng trầm ngâm một lúc lâu, quên cả chào con quỷ bạn tội nghiệp.
Những ngày sau đó Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên quan tâm đến cậu chủ của mình nhiều hơn. Nhưng anh sinh viên chỉ làm nó thêm lo lắng, anh vắng nhà liên tục, có đêm không quay về ngủ. Rồi những bó hoa, những nụ cười, những cuộc hẹn hò... Đến một ngày, cô gái quay lại không còn Con Quỷ Nỗi Buồn ốm yếu đi theo nữa. Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên bắt đầu nghĩ đến số phận của mình, bắt đầu tính đến những chuyến đi xa.
Một buổi trưa, Con Quỷ Nỗi Buồn nghe anh sinh viên trao đổi với bà chủ nhà về việc trả lại chỗ trọ. Anh sinh viên định dọn đến ở một nơi chỗ khác, thích hợp hơn căn gác bụi bặm một người này. Anh nói với bà chủ là sẽ dọn đi thật sớm rồi sau đó anh vội vã đến thư viện.
Con Quỷ Nỗi Buồn bất ngờ với tin đó. Nó ngồi bồi hồi một lúc lâu rồi rời khỏi nơi ẩn náu rón rén chui vào chăn của anh sinh viên. Tiếng nhạc dương cầm vẫn vọng ra từ chiếc cát xét cũ kỹ mà anh sinh viên quên tắt. Con Quỷ Nỗi Buồn lơ mơ ngủ.
Con Quỷ Nỗi Buồn thấy nó cùng anh sinh viên di trong một chiều thu trong sáng sau cơn mưa, xác lá tấp đầy hai bên vệ đường, không khí lành lạnh và ẩm ướt. Có ai đó gọi anh sinh viên ở cuối con đường, tiếng trong trẻo và quen thuộc. Anh sinh viên đáp lại rồi chạy theo tiếng gọi. Còn nó cố gắng theo kịp anh nhưng những bụi bờ đã giữ chân nó lại. Và cuối cùng, Con Quỷ Nỗi Buồn đã rơi lại một mình trên khúc quanh của con đường giữa hoàng hôn xuống chậm.
Con Quỷ Nỗi Buồn thức giấc thì đêm đã tràn vào căn phòng, băng cassette đang quay đến bài cuối, từng nốt nhạc lẻ loi rơi vào bóng tối. Con Quỷ Nỗi Buồn nhận thấy mình đã khóc trong mơ, nước mắt ướt đầm cả gối. Hóa ra nó chỉ là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối, một con quỷ vô tích sự chẳng cần cho bất cứ ai. Nó lặng lẽ xuống giường thu dọn hành lý ra đi. Cũng chẳng có gì cả, chỉ vài nỗi buồn lặt vặt không đâu. Con người thật ra chẳng có bao nhiêu nỗi buồn, sở dĩ người ta buồn lâu như vậy vì người ta đã nghĩ tới nỗi buồn của mình thật nhiều lần.
Đến tận khuya anh sinh viên mới về nhà. Anh lăn ra giường đánh một giấc ngon lành, thỉnh thoảng lại mỉm cười trong mơ. Con Quỷ Nỗi Buồn đứng thật lâu ở đầu giường ngắm khuôn mặt bình thản của anh. Khi đồng hồ dưới nhà thong thả điểm mười hai tiếng chuông, Con Quỷ Nỗi Buồn khẽ khàng mở cửa và ra đi. Thật buồn cười cho nó, đi quanh quẩn về đâu nó cũng vẫn ở trong cuộc đời này.
Câu chuyện của chúng ta lẽ ra đã chấm dứt. Nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn của anh sinh viên không đi xa được bao nhiêu, nỗi nhớ đã giữ chân nó lại. Nó nhớ lúc nửa đêm, anh sinh viên và nó thức giấc vì một kỷ niệm nào đó chợt quay về gọi cửa. Nó nhớ những chiều mưa với những bóng người cô đơn không hiểu sao cứ nhạt nhoà sau cửa kính đẫm nước. Nó nhớ hai hàng cây trầm ngâm trút lá trên lối đi đầy bóng tối. Nó nhớ những ngày buồn bã mà hạnh phúc của riêng nó. Cuối cùng nó da diết nhớ chỗ ngồi đầy bụi với bình hoa đã úa tàn, nó chợt thấy rằng bao lâu nay ngồi ở chỗ ấy mà vẫn vô tình không biết đó là hoa gì. Có lẽ là hoa cúc, hoa hồng hay cũng có thể là một loại hoa dại không tên nào đó.
- Mình sẽ quay lại. Mà mình quay lại để làm gì ? - Con Quỷ Nỗi Buồn tự nhủ rồi lại nghĩ tiếp - Mình chỉ quay lại một lát thôi, xem những bông hoa đó là hoa gì rồi sẽ đi ngay.
Và Con Quỷ Nỗi Buồn của chúng ta đã quay lại, nhưng anh sinh viên thì dọn đi mất. Căn phòng đầy những mảnh giấy vụn, những đồ vật không còn dùng được, tường và sàn hoen ố, bám đầy bụi bặm.
Có ai đó đã viết : "Con Người đem lại linh hồn cho chỗ ở. Con Người ra đi chỗ ở cũng mất linh hồn". Linh hồn đã mất nhưng Con Quỷ Nỗi Buồn vẫn còn ở lại. Em cứ hỏi anh vì sao người ta buồn khi quay về chốn cũ ? Người ta đâu có buồn, người ta chỉ gặp lại Con Quỷ Nỗi Buồn mà họ vô tình đánh mất. Riêng anh, Con Quỷ Nỗi Buồn của anh đã ngồi lặng lẽ đâu đó trong kỷ niệm, đã đợi chờ anh, đợi chờ rất lâu mà anh vẫn không quay trở lại...
0 comments:
Post a Comment