Mình có thói quen tắm vào sáng sớm rồi để tóc ướt đi lên cty.
Mùa đông, như sáng nay là -10 độ C. Đi được ít bước ra khỏi nhà thì thấy mái tóc mình bắt đầu nặng nặng. Y như rằng tóc đóng băng lại hết. Thành từng lọn nhỏ cứng queo, lúc đi nghe tụi nó va vào nhau lào xào.
Chả hiểu sao lại khoái cái cảm giác tóc bị đóng băng như vậy. Mặc dù chả tốt tí nào cho cả tóc và người. Tóc thì dễ hư. Người thì dễ bệnh.
Hồi xưa ở trường, mỗi lần Sid nhìn thấy tóc mình đóng băng là nó cười phá lên rồi ...bẻ thử. Nó khoái cái cảm giác bẻ túm tóc-băng gãy cái cụp.
Lúc đầu tiên mình đi chung với anh một ngày mùa đông lạnh thế này, anh cũng cười. Cũng tính bẻ thử tóc. Nhưng sau khi bẻ một nhánh tóc đầu tiên thì anh thôi, bảo làm vậy hư tóc hết. Và anh xuýt xoa lo mình lạnh, mình bệnh.
Mình vẫn thích cảm giác của mấy túm tóc cứng ngắc va vào nhau lao xao. Nhưng chắc hôm sau sẽ tắm buổi tối và đội nón ấm vào buổi sáng. Bắt đầu thích cái cảm giác ấm áp hơn là những trò nghịch ngợm trẻ con.
Chắc là mình già thật rồi ...
0 comments:
Post a Comment