Nhà

Đối với nhiều người, nhà là cái gì đó bình thường nhất. Họ sinh ra đã ở trong một căn nhà to đẹp. Lớn lên, lập gia đình là được bố mẹ cho tiền mua một căn nhà xinh xắn. Nói thiệt lòng, tui hơi ghen tị. Tui cũng thích được như vậy.

Đối với tui, nhà là một chuỗi ước mơ. Ký ức đầu tiên về nhà là căn nhà của ngoại hồi xưa, trong con hẻm đối diện chợ PN. Nhà rộng, có sân trước để trồng bông, lợp ngói, phía sau có một giếng trời ngay sàn nước. Cái bếp rộng và có cả một cái cối đá. Ngõ hẻm đằng sau cũng rộng, có cây bông giấy to nở hoa đỏ rực. Cái nhà đó mà còn, thì thời buổi đất mắc như vàng này chắc ngoại tui giàu có lắm.

Hồi đó tui chạy lòng vòng giữa nhà ngoại với nhà thuê. Ba mẹ tui thuê nhà ở tùm lum nơi. Nhớ mang máng hồi hai ba tuổi là một căn phòng bé tí trong cái hẻm nào đó, chiều chạng vạng tui chơi trước cửa, ba vô WC mà tui cũng sợ. Rồi một căn phòng cũng bé tí khác, nơi có lần tui bịnh, khát nước, bò dậy bê chai nước thủy tinh và bị nó rớt xuống ngón chân cái. Bây giờ nhớ lại mấy cái phòng hồi xưa đó, hình như chả nhớ được gì ngoài một cái bàn, một cái giường.

Khoảng từ lớp một tới lớp 3, ở phòng thuê trong khu bờ sông. Nhà ngoại đi vô cũng gần, có điều nước mà lên thì đường đi, trong nhà, chung quanh giường... cũng có lắm cái lênh đênh. Nhà chủ cho rất nhiều người thuê, cũng chả có phòng phiếc cửa nẻo riêng gì, ví dụ như gia đình tui là một cái góc đủ để giường và một cái tủ nhỏ, cô Bảy là một góc khác và một giường khác. Toàn người nghèo, cũng chả có đồ gì để sợ mất. Sân chung nhìn ra sông, WC là một góc khuất trải lá ngoài bờ sông, mỗi nhà có một lu nước riêng, gần đám lu có một cái nhà nhỏ cho khỉ, khi múc nước tui sợ nhất bị khỉ túm tóc.

Vậy mà tới hè lớp 3 thì cái góc bé tí đó cũng hết thuê được, lại dòng dắt nhau về nội.

Nội bán nhà. Cho ít tiền mua nhà. Lần đầu tiên gia đình có căn nhà riêng, ở Cầu Sơn.

Nhà gỗ, mái tole. Trước nhà có sân rộng, có một cây mận to. Sau nhà là cái sàn bếp bằng gỗ gác lên con kênh đen ngòm lâu lâu bốc mùi. Gỗ làm vách nhà thì cũng khá tiết kiệm, giữa những miếng ván có khe to to, nhìn được sang nhà hàng xóm. Chuột tha hồ chui vào vách thò đuôi ra. Ở nhà đó cũng có nhiều cái vui. Leo lên cây mận hái trái hoặc nằm vắt vẻo là một cái vui. Thả nỗi buồn xuống kênh cho cá bảy màu rỉa là hai cái vui. Tối ngủ nghe mối ăn cột nhà rạo rạo, lâu lâu kiến mối bay đầy nhà phải chun vào mùng trốn là ba cái vui. Sáng dậy nằm dòm lên trần thấy toàn sao trời lấp lánh, ngày mưa thì tha hồ đi hứng nước dột là bốn cái vui.

Bây giờ nghĩ lại, chẳng có căn nhà nào mà không vui, vì là con nít, ở đâu cũng đùa giỡn chơi bời được. Con nít không lo nhà sập vì bão, hoặc vì mối mọt. Con nít cũng không khó chịu vì con kênh bốc mùi, hay vì chuột, vì cái đống rác của nhà hàng xóm ngay sát nhà mình. Con nít chỉ sợ nếu người lớn cãi nhau đánh nhau.

Hồi đó, mẹ mơ ước một cái nhà xây bằng gạch, giống nhà bà Hai trong xóm. Nhà nhỏ xíu thôi, nhưng tường gạch, nền gạch bông, nằm áp lưng xuống đất mát lạnh. Nhà có một cái giường-đúng-là-giường, có nệm, có tấm trải giường bông bông. Mẹ tới giờ vẫn thích có một cái giường.

Rồi dọn về Thanh Đa. Lần này thì mẹ có nhà gạch. Có điều nhà gạch này không nằm bệt xuống đất được, vì nền ẩm thấp, tường cũng ẩm thấp đầy rêu mốc. Lâu lâu nước lên, đường thành sông còn nhà thành suối, nhỏ bạn xuống nhà chơi xắn váy lội vòng vòng kiu "đã quá!". Nước sông thì dư, nước mưa (dột) cũng dư, nước xài thì thiếu. Hình như thời đó nhà nào cũng rứa thì phải, đã trả tiền cho nhà nước, còn phải sắm một cái máy bơm, nối trực tiếp vào vòi, mà cũng phải chờ đúng lúc, phải mồi nước tới lui, may ra nó khọt khẹt ra được ít nước. Mẹ bao nhiêu năm trời phải thức khuya dậy sớm hứng nước cho đủ xài, mệt quá lại dọn đi.

Tới lượt ngoại bán nhà.

Có thêm tiền ngoại cho, mua được cái nhà gạch-ra-gạch. Xinh xắn bé nhỏ. Có ban công cho mẹ trồng bông.

Kẹt một nỗi, cái sự hùn hạp 50-50 không phải lúc nào cũng sướng. Buồn buồn ba đuổi. Vui vui ba kiu bán nhà chia ra.

Vậy mà mẹ cũng ở cái nhà đó được mười hai năm rồi.

Giờ thì đã bán nhà chia ra thiệt. Mẹ có nhà mới. Bữa giờ sung sướng báo tin nhà mát lắm, đẹp lắm. Có bếp, có phòng ngủ, có ban công trồng bông.

Khi nào trả xong tiền nhà, tui sẽ mua cho mẹ một cái giường có nệm, có khăn trải giường rủ xuống như mẹ thích.

Cuối cùng thì cái nhà đã không còn là một nỗi ám ảnh.

0 comments: