The curious case of Benjamin Button

Dạo này, hai đứa thích những thứ bình yên.

Xem The curious case of Benjamin Button. Có khá nhiều ý kiến trái ngược chung quanh phim này. Mình với gấu thì thích lắm.

Chiếc đồng hồ quay ngược. Chẳng là gì hết, thời gian vẫn trôi. Chỉ là một thứ lặng lẽ đi ngược lại quy luật vốn có. Một người với một cuộc đời chảy ngược.

Kỳ lạ nhất, là sự bình thản. Bình thản sống cuộc đời kỳ quái của mình sao cho trọn vẹn nhất, tốt đẹp nhất. Bình thản chấp nhận mọi thứ như nó vốn có, không oán trách, không nổi loạn, không giận dữ, không bất cần. Không buộc tội ai, không ghét bỏ ai.

Phim làm từ một truyện cùng tên, nhưng nội dung lại trái ngược nhau. Mình thích phim hơn. Thậm chí tự hỏi ông biên kịch nào mà tài đến vậy, từ một cốt truyện bình thường có thể viết ra một kịch bản phim hay như vậy.

Trong truyện, Benjamin sinh ra với thể chất của một ông già và tâm hồn của một ông già. Rồi trẻ lại dần, tâm hồn cũng trẻ lại dần. Benjamin trong truyện lúc nhỏ tuổi (thật ra là ông già) thì khó tính, gắt gỏng và tỏ ra hiểu biết, lúc lớn lên hơn một ít (thật ra là một lão trung niên) thì yêu và lập gia đình với một cô "thích yêu người có tuổi vì họ đối xử với phụ nữ tốt hơn", lúc vẻ ngoài trở thành một chàng trai trẻ thì chán cô vợ già, suốt ngày tiệc tùng khiêu vũ, sau đó trở thành trẻ con và chơi bóng, rồi chơi đồ chơi con nít.

Trong phim, Benjamin cũng sinh ra với thể chất của một ông già - thậm chí là một ông già 90 tuổi sắp chết. Nhưng tâm hồn lại là một đứa trẻ, với cách nói chuyện ngây thơ và suy nghĩ đơn giản. Mình thích cái lúc Benjamin gặp Daisy lần đầu. Hai đứa trẻ chơi với nhau, cùng nghe kể chuyện, cùng đòi "đọc nữa đi", và bị thu hút vào nhau theo một kiểu rất ư là con nít. Sau đó, ông già bên ngoài thì trẻ lại, đứa con nít bên trong thì lớn lên, bắt đầu thích những cuộc phiêu lưu. Rồi yêu lần đầu tiên, cái kiểu tình yêu bồng bột của thanh niên mới lớn. Rồi ra trận. Rồi yêu lần thứ hai, đằm thắm và sâu sắc đúng kiểu một người đã trưởng thành. Rồi lập gia đình. Rồi có con. Và khi cảm thấy chuyện mình ngày càng trẻ lại sẽ là một gánh nặng cho vợ và con sau này thì lặng lẽ bỏ đi. Ngay cả khi Benjamin bề ngoài đã thành một cậu bé nhỏ xíu, bị chứng bệnh quên hết mọi thứ, thì tâm hồn vẫn là một ông già thật sự. Cái lúc cậu bé leo lên nóc nhà ngồi nhìn ra xa, mình nghĩ đến một ông già đã lãng trí và quên tất cả, nhưng vẫn còn mang máng đâu đó nỗi nhớ về những ngày tháng phiêu bạt của đời mình.

Xem xong phim, thấy cuộc đời như một dòng chảy lặng lẽ và sâu thẳm. Người ta sống vì những điều đáng sống. Nghịch cảnh thì sao? Bị chối bỏ thì sao? Khác người thì sao? Hiểu lầm thì sao? Chẳng có gì là quan trọng, khi người ta sống đúng với chính mình, bình thản, chân thành và yêu thương.

0 comments: