Nhìn bằng đôi mắt cũ

Có vẻ, con người ta hay yên tâm với những thứ cũ kỹ và không thay đổi.

Mình cũng vậy. Mình thích cái cảm giác khi quay về một nơi nào đó và thấy nó vẫn thế, hay là gặp một ai đó và thấy họ vẫn giống như ngày xưa. Gần đây, thỉnh thoảng có cảm giác sao đó, không hẳn là buồn hay thất vọng, mà chỉ là hơi chán chán, khi thấy một hai người bây giờ khác hồi xưa quá.

Nhưng thật ra, mình cũng tự biết là không phải họ khác hồi xưa. Thật ra, lúc đó cũng đã như vậy rồi. Một người thích nổi tiếng, thích hoạt động rầm rộ, thích sự chú ý thì ngay từ xưa cũng đã thích, ví dụ như tự đề cử làm lớp trưởng, hơi tự cao, thích lên đứng trước đám đông... Chỉ là lớn lên, thì môi trường khác, cường độ dĩ nhiên mạnh hơn, người ta bộc lộ rõ ràng hơn.

Cho nên, cái suy nghĩ "bạn khác xưa nhiều quá" thật ra là một suy nghĩ tự đánh lừa mình. Chẳng qua, mình đang tìm một lý do để giải thích cho cái cảm giác không thoải mái hiện tại. Chẳng qua, chính là mình không thích một mặt của người đó, vậy thôi.

Ngồi tự hỏi, có phải mình đang nhìn mọi thứ bằng đôi mắt cũ, để rồi trở nên cố chấp, cổ hủ hoặc không công bằng. Rồi nhớ ra là ngược lại thì đúng hơn. Mình thay đổi nhiều so với ngày xưa, cái nhìn đối với sự vật cũng thay đổi nhiều. Có nhiều cái ngày xưa cực ghét, bây giờ mình lại nhìn một cách bao dung hơn, thông cảm hơn. Có nhiều cái ngày xưa thích, giờ thấy nó cũng bình thường. Có nhiều cái ngày xưa không quan tâm, giờ lại đâm ra thích, hoặc đâm ra ghét.

Và sáng nay, lại bị cùng một người nhắc lại cái câu mà họ cứ nói hoài "you thay đổi nhiều quá!"

Ừ, thì cậu đang nhìn tớ với đôi mắt cũ.

Tớ chẳng quan tâm :D

Và chẳng cần :P

0 comments: