Sáng nay ngồi trả lời mail một nhỏ bạn, tự dưng thấy bình lặng dễ chịu lạ lùng. Có thể do nhỏ bạn đó vốn là một người trầm lặng dịu dàng, nên lúc mình viết mail cho nhỏ, tự nhiên lời lẽ cũng nhẹ nhàng, mà viết ra những lời nhẹ nhàng tự nhiên cũng làm mình thấy bình yên.
Hôm qua lại thức đến khuya đọc một truyện của Minh Hiểu Khê. Dạo này truyện MHK bán chạy, trên mạng cũng nhiều, mình đọc cũng được một mớ. Dù là đã qua cái tuổi đó rồi, vẫn thấy không có gì lạ khi mà MHK lại chiếm được cảm tình của độc giả tuổi teen. Những nhân vật trong truyện trẻ trung, xinh đẹp (gấu hay nói mình háo sắc, cô này còn háo sắc gấp trăm lần mình, nhân vật nam của cổ toàn xinh đẹp cỡ gấp 10 lần Vitas hay Orlando Bloom), yêu hết mình. Cái thứ tình yêu lãng mạn tới mức siêu thực, yêu điên yêu cuồng, yêu sống yêu chết, yêu khắc cốt ghi tâm, yêu tới nỗi làm ra được những điều không thể, hồi mình còn nhỏ cũng mơ mộng muốn được như thế.
Mà cái người làm mình vỡ mộng đầu tiên là gấu. Có lần hồi hai đứa mới quen nhau, hỏi gấu "lỡ mà mai mốt vịt hết thương gấu thì gấu làm sao?". Câu trả lời lý tưởng của mình phải là một phát biểu lãng mạn như phim kiểu kiểu "vịt có quên gấu thì gấu vẫn thương vịt suốt đời", hay là cụ thể hơn nữa như tên bồ bạn mình nói với nó "thì anh sẽ đi trồng hoa hồng, trồng một vườn hoa thiệt to, rồi cứ tới valentine anh cắt hoa đi phát không cho những người yêu nhau" (thiệt ra cái tên lãng mạn đó còn tưởng tượng cả tới cái cảnh hắn đi phát hoa hồng - hoa hồng phải để cuống dài cả mét - và nhìn thấy nhỏ bạn mình đi với chồng con, thế là đứng chết lặng, hoa rơi hết xuống đất).
Gấu hả, lúc đó gấu trả lời "thì gấu cũng hết thương vịt chứ sao".
Ặc ặc ... (sụp đổ thê thảm).
Gấu thấy cái mặt bất mãn của mình, còn cười he he "hổng lẽ mình đã hết thương người ta, còn cứ muốn người ta phải khổ vì mình?"
Nghĩ tới nghĩ lui, thấy đúng thiệt. Nhưng vẫn tức :D.
Trong truyện MHK, nhân vật còn iu kinh dị hơn thằng bạn của mình, đại loại "em có không iu anh thì anh cũng mãi mãi iu em, mãi mãi đi theo bảo vệ chăm sóc em, sẵn sàng chết vì em" blah blah.
Cái tình iu đó dễ làm cho tuổi teen mơ mộng và thèm khát.
Cái tình iu đó, nói sao nhỉ, chỉ có trong phim với truyện. Trong đời thường, có muốn chết vì em cũng khó lắm thay, đâu phải bữa nào cũng có xe tông vô em để anh lao ra cứu. Đời thường em sáng đi làm chiều về, ăn uống no đủ, chả có người xấu nào hại em để anh bảo vệ, cũng chả có problem nào để anh nhào ra giải quyết giùm cho.
Cũng phải kể lại phần kết của chuyện thằng bạn mình. Giờ nhỏ bạn mình cũng chia tay nó lâu rồi, mà nó cũng không trồng cây hoa hồng nào. Nó đã có vợ và hai con.
0 comments:
Post a Comment