Tuyết tháng 3

Cũng gần cuối tháng 3 rồi, hoa "chào mùa xuân" đã bắt đầu lấm tấm vàng trên những sườn đồi. Thế mà lại có tuyết rơi.

Tuyết tháng 3 không giống tuyết mùa đông. Tuyết mùa đông như cơn giận của bà già ế chồng, lạnh cóng dai dẳng, đường sá ngập ngụa tuyết đen bẩn thỉu, xe cộ đi lại khó khăn, giao thông đình trệ. Tuyết tháng 3 như nỗi buồn trẻ con, rơi nhanh mà tan cũng nhanh, đường vẫn khô ráo, nắng vẫn vàng ươm, chỉ có những lớp tuyết xốp nằm lại trên bụi cây, trên nóc xe trắng muốt lấp lánh nắng.

Đi trên đường nhìn tuyết tháng 3, tự nhiên nhớ cái đoạn vĩ thanh của một truyện mình đang đọc. Truyện đó có một nhân vật tên là Tuyết, được tác giả xây dựng rất đẹp trai, iu cũng rất tha thiết, kết cục thì khá thê thảm. Tác giả mặc dù cũng thích nhân vật đó lắm, nhưng ngay từ đầu đã xếp số phận của anh ta vào bi kịch, nên sau cùng vẫn kiên trì vậy. Chỉ có điều tác giả bỗng tự hỏi, nếu có một thế giới khác, nơi mà những điều trong truyện thành hiện thực, thì không biết nhân vật Tuyết đó có giận mình không, mà sao tháng 3 rồi tuyết vẫn cứ rơi.

Mình nghĩ nhân vật có giận không thì không biết, nhưng người đọc thì chắc giận. Người đọc cũng có tình cảm với những nhân vật trong truyện, cũng luôn hy vọng họ có một kết cục tốt đẹp. Hồi nhỏ mình đã từng buồn biết bao khi đọc Andersen, vì nàng tiên cá cuối cùng không được hoàng tử yêu và đành tan thành bọt sóng, vì chàng thợ săn núi Alps cuối cùng cũng bị rơi vào tay bà chúa tuyết ngay trước lễ thành hôn, vì người mẹ, sau bao nhiêu nước mắt và nỗ lực để cứu đứa con trai bị thần chết bắt đi, đã phải chấp nhận số phận của nó. Hồi đó còn buồn cười nhất là đi thuê truyện hay lật ra dòm kết thúc, nếu là không có hậu thì không đọc.

Lớn lên, đỡ ngốc nghếch hơn, cũng đã biết chấp nhận cuộc đời có những chuyện không được vẹn toàn. Nhưng chẳng hiểu sao vẫn thấy buồn khi thấy đâu đó, trong đời, trong truyện, có những người thật tốt mà cuối cùng không có được hạnh phúc lẽ ra họ đáng phải có.

Có lần mình đọc một truyện rất hay, kết thúc khá viên mãn, ngay cả những nhân vật phản diện cũng có một mặt nào đó đáng thương, và cuối cùng cũng đạt được hạnh phúc hoặc bình yên mà họ muốn. Kết truyện, tác giả tâm sự, lẽ ra ban đầu cũng chẳng định viết vậy đâu, nhưng rồi viết được phân nửa, tự nhiên sinh ra tình cảm với những nhân vật của mình, tự nhiên muốn họ có được kết cục tốt đẹp.

Mình thích tấm lòng của ông tác giả đó.

0 comments: