Quà tặng

Tự nhiên muốn tán nhảm chuyện quà tặng, vì tự nhiên đọc báo thấy hôm nay 8-3, có mấy bà vợ hồi hộp chờ hông biết ông xã tặng mình cái gì. Mình thì không hồi hộp gì ráo, vì gấu có tặng hay không cũng biết chắc là gấu thương mình. Mình chỉ muốn tám về những lần mình tặng quà cho người khác. Cũng phải nói, mấy kỷ niệm thuộc về quà tặng của mình hầu như không có cái nào ngọt ngào hết ráo.

Tặng quà thì mình có kinh nghiệm từ hồi mẫu giáo. Chả là để phát huy truyền thống tôn sư trọng đạo, năm nào 20-11 bà con cũng ráng kiếm món quà tặng thầy cô. Mình cũng nằm trong số đó, đặc biệt là do mình có mẹ với dì làm nhà giáo nữa, nên rất thấm nhuần tư tưởng quà tặng. Thứ nhất, không tặng bông. Mẹ mình còn đỡ, vì trường nghèo, tụi học trò nhiều khi chỉ có tiền đi mua một bông hồng nhựa, có đứa thậm chí xách 1000 đồng ba mẹ cho ăn sáng ra cổng chùa ngay cạnh trường, mua một xâu bông cúc tím có cắm hoa lài trên đầu rất thơm, mang vô hồn nhiên tặng cô, nên mẹ cũng cảm thấy bông được tặng khá là có ý nghĩa, và ráng mang về nhà. Chứ bà dì mình thì trường giàu, tụi học sinh toàn đút phong bì vài trăm một triệu, đứa nào bèo bèo cũng xắp vải áo dài, bông tặng nguyên bó to đùng ôm không nổi bị bà dì mình quăng lại văn phòng không thương tiếc. Bởi vậy, từ nhỏ tới lớn, mình không tặng thầy cô bông hoa nào. Quà tặng của mình cho thầy cô thường là một xắp vải áo của phụ huynh tặng mẹ mình, được mình gói ghém cẩn thận mang đi tặng lại. Mà cũng bởi vì có tính chất thủ tục + thực tế + định kỳ như vậy, nên nói chung lúc mình tặng quà, cũng chả thấy thiêng liêng hay xúc động chi cả.

Lần đầu tiên đi mua quà tặng có ý nghĩa mà mình còn nhớ, là lần đi mua quà sinh nhật cho mẹ. Lần đó hai chị em rủ nhau đi mua cho mẹ cái giỏ xách. Ra tiệm, cả đống giỏ đủ màu đủ kiểu làm hai đứa hoa hết cả mắt. Khổ thân con nhà nghèo, từ nhỏ tới lớn chả biết cái quái gì gọi là fashion, nên ta dòm mi mi dòm ta không biết nên chọn cái nào. Cuối cùng hai đứa thống nhất là mua một cái giống cái túi mẹ đang xách, chắc mẹ sẽ thích. Dĩ nhiên mẹ rất vui, cười rất tươi, nhưng nhiều năm sau này hai đứa mới vỡ lẽ ra một cách đau khổ là thời đó, mẹ xách một cái túi rất đơn giản, vì không có tiền mua túi đẹp, lại to, vì mẹ phải nhét cả đống giáo án sổ sách tập vở của học sinh, lại màu xỉn xỉn, vì nó cũ, và cũng vì hàng dỏm da dỏm. Cái túi hai đứa lựa cả buổi mới ra để mua tặng mẹ dĩ nhiên cũng y chang vậy, vừa to, vừa xấu, vừa vàng ệch ệch. T.T

Lần thứ hai mua quà tặng sinh nhật mẹ, hai đứa có kinh nghiệm hơn tí, nhất định phải kiếm một cái gì đó đẹp đẹp. Idea lần này là mua vải áo dài, vì mẹ sắp phải may áo mới mặc đám cưới cậu. Mình lúc đó có cô giáo hay mặc áo màu xanh rêu thẫm thêu hoa kim tuyến to, nhìn rất đẹp. Mẹ thì thích màu đỏ rượu chát, nên hai đứa chọn một xấp vải đỏ có hoa cúc kim tuyến trắng to, cả hai đều lấy làm hí hửng. He he, cũng rất lâu sau đó, mẹ mới thú thật là cái áo dài đó may xong mẹ chỉ dám cắn răng mặc một lần duy nhất. Cũng bởi vì bà cô mình năm mươi mấy tuổi, mặc đồ màu đó, bông đó thì ok rồi, mẹ mình lúc đó mới bốn mấy, còn thích mặc đồ trẻ trung, mà cái áo đỏ có bông kim tuyến to đùng thì nhìn vừa ché, vừa mập, vừa sến, nói túm lại là thất bại toàn tập. T.T

Đại khái cũng sau nhiều lần mua quà tặng, phí không biết bao nhiêu tâm tư, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thê thảm, mình có lần than thở với đại ca Minh. Đại ca bảo, em tặng quà cứ chọn món nào em thích là được, tại mình cũng chẳng đảm bảo nổi người ta có thích hay không. Nghe đại ca nói, cũng thấy nhẹ lòng, tuy nhiên vẫn cảm thấy mấy cái mình thích nó hơi quái đản.

Giống như có một lần cần kiếm quà sinh nhật cho anh Thi. Anh Thi hiền nhất nhóm, hiền tới nỗi bị mấy người khác trong nhóm trêu chọc đủ kiểu cũng chỉ cười cười. Lúc đó mới thịnh hành phong trào hoa khô, mình thì khoái hoa cỏ nên cũng rất khoái hoa khô. Thêm nữa sinh viên cũng chả có mấy tiền, nên quyết định tự tay làm một bình hoa khô tặng anh. Mình mua bình, mua bông, đại khái cắm tá lả thành ra một thứ mà mình tưởng tượng là một vạt hoa dại, rồi còn tỉ mỉ làm thêm một con bù nhìn bằng tre và giấy cắm lên cho nó lãng mạn giống đồng quê, trên con bù nhìn ghi lời chúc rất bay bướm. Tới lúc hí hửng mang tặng, cả đám các anh, các chị, các đồng chí thông minh sắc sảo và đầy tính hài hước trong nhóm rú lên như bị chọc tiết "Ha ha, KA nó bảo Thi là con bù nhìn!!! Ha ha ha..."

0 comments: