Hôm nay gió nhiều quá. Gió gào rít quanh nhà, làm mình nhớ khoảng thời gian ở Kyunghee, ngồi trong căn phòng trên tầng năm chung cư, nghe gió hú bên ngoài cửa sổ. Lúc đó hay nhớ đến truyện Đồi gió hú, nghĩ tới cảnh bàn tay xuất hiện trên cửa sổ thì thấy sợ sợ, lại nghĩ tới chuyện tình cảm của hai nhân vật chính thì thấy hay hay.
Trời nhiều mây đen, bay vùn vụt. Thoáng cái âm u như sắp mưa tới nơi, thoáng cái bị gió thổi qua mất, lại ánh xuống một mảng nắng ấm rực.
Hồi xưa mình thích gió. Những buổi đạp xe ở trường về, tới đầu cầu Kinh. Cây cầu đó dốc nhất trong những cây cầu mình từng đạp xe qua, mỗi lần rướn được lên tới đỉnh cầu là ngất ngư, nhưng ngay sau đó là gió ập tới, xóa hết nắng nóng và làm mát rượi cái lưng đầy mồ hôi của mình. Sau đó mình thả dốc không phanh xuống tận chợ. Sao hồi đó thả dốc cao tít, đường thì đầy xe, mà chả thấy sợ tí nào.
Giờ thì lúc nào cũng sợ. Sợ thả dốc. Sợ gió. Gió thốc lạnh ngắt làm mình rùng mình khi đi ra đường.
Thỉnh thoảng mình nhớ nhớ tiếc tiếc mình hồi xưa, chẳng sợ gì, chẳng ngại gì. Mưa thì không thèm mặc áo mưa, gió thì hí hửng đưa mặt ra đón. Người ta không thể sống qua hai lần tuổi mười tám hai mươi.
Mà như vậy có nghĩa là mình phải sống những ngày hiện tại cho thật tốt, vì người ta cũng không thể sống qua hai lần tuổi ba mươi.
0 comments:
Post a Comment