Mình hết thích những câu chuyện buồn.
Mình nhận ra điều đó khi đọc một truyện ngắn có kết thúc buồn. Hồi còn bé tí và thích truyện cổ tích, mình cũng chỉ thích đọc truyện có hậu. Lớn lên thì khác đi, truyện buồn cũng đọc, đọc xong thấy nao nao. Rồi tự nhiên đến một lúc nào chả biết, mình cảm thấy mệt mỏi khi đọc một câu chuyện toàn những người những cảnh rũ buồn.
Tự hỏi tại sao người ta viết truyện buồn nhiều hơn truyện vui. Vì trên đời có nhiều cảnh buồn hơn? Vì làm người đọc buồn thì dễ hơn làm người đọc vui?
Nếu nhìn quanh thấy buồn quá, sao không ráng mỉm cười?
0 comments:
Post a Comment