Than

Cho tôi than mệt một chút có được không?
Như chung quanh không có ai nghe thấy
Như có người ngồi bên tôi lặng lẽ tự ngày xưa vậy
Để tôi khẽ khẽ than hôm nay tôi trúng gió và nhức mỏi thế nào
Tôi đã phải cười với người thương tôi vì sợ họ lo lắng thêm - ừ thì có được gì đâu
Tôi đã phải giấu người không thương tôi vì biết họ sẽ chỉ sợ tôi thêm phiền toái
Tôi đã phải làm như mình là siêu nhân không bao giờ biết mỏi
Cho tôi tựa đầu một phút có được không?

Cho tôi than buồn một chút có được không?
Rất nhanh thôi, như giọt nước rơi qua ngọn lá thấm vào lòng đất
Rất nhẹ thôi, như tiếng con chim gì kêu trong chiều nắng tắt
Tôi khẽ khẽ than hôm nay tôi cô độc thế nào
Cũng tưởng có người thì sẽ chẳng làm sao
Cũng tưởng mình chả cần những gì cao xa ấy
Cũng chẳng ngờ có lúc tháng ngày cứ trôi qua mỏi mòn như nước chảy
Cho tôi nhỏ vài giọt nước mắt có được không?

Chẳng ai có thể than với cái bóng của mình
Nên khi tôi cần - chỉ một chút thôi - người đừng bỏ đi như thế
Có được không?


4 comments:

VB said...

Bạn cứ ngồi xuống đây
Cho cơn mệt nghỉ ngơi tí nhé
Đã lâu rồi cũng không thèm hỏi thăm dù là lấy lệ
Nó cũng đang đau đầu

Bạn cứ ngồi xuống đây
Cho nỗi buồn ngồi cạnh nơi thềm cỏ
Nỗi buồn thẳm sâu vò võ
Nó cũng muốn có ai nói chuyện cùng

Cứ ngồi đó mà nghe lá mùa rẩy run
Cứ ngồi đó mà nghe chiều nắng tắt
Đón ngọn gió xuân mơn man sắp đêm về
Hai đứa ấy cũng cần thở như đêm

Và khi ta đã ngồi bên nhau như những người bạn
Cùng đếm sao trên trời
Cùng ngắm giọt sương rơi
Cùng dạo theo trăng bên cửa sổ
Hãy nói cùng nỗi đau niềm nhớ
Tớ đã rất hiểu các cậu rồi
Các cậu là những người bạn tự do của tớ
Tớ có thể ôm choàng các cậu thâu đêm
Tớ có thể thấu trăm nỗi niềm
Để các cậu khóc trên vai tớ
Khi các cậu đã thỏa
Nghe tớ nói đôi điều
Rồi một ngày các cậu sẽ đi xa
Và tớ đây sẽ thêm nhiều bạn mới
Các bạn ấy có nụ cười dễ thương như các cậu vậy
Rất nhân văn, rất con người
Và tớ sẽ chẳng còn cô đơn
Cảm ơn các cậu đã ghé qua cuộc đời của tớ
Nhắc tớ ôm chính mình
Yêu thương...

Ugly duckling said...

He he, tới hôm nay vẫn còn đau cổ quá ngủ không được. Nhớ bài này của bà tự nhiên thấy mắc cười. Tui cũng kiên nhẫn với hai đứa nó lắm rồi, chờ tụi nó đi xa, tốt nhất đi luôn càng hay, nhưng mà nó chả chịu đi bà ơi. Giờ chỉ mong có ai biết cạo gió ở bên mình thôi.

Ugly duckling said...

Ờ quên nói với bà, giờ là 4 giờ sáng. Cho bà hiểu tui thù hai đứa đó cỡ nào he he.

VB said...

:))

Vậy thì mình... đổi giọng: Ê hai đứa kia! Lại đây nói ba mặt một lời lần cuối coi?!