Cuối đông



Mùa đông mòn dần như cục nước đá đặt trên tay
Mỗi ngày mặt trời sớm lên thêm một chút
Hình như những bầy chim lại lần lượt quay về trảng cỏ
Hoa vàng tỏa nắng bên đường

Mùa đông qua một cách rất bình thường
Vài cơn bệnh năm nào cũng đến
Nơi này không đủ lạnh để cảm thấy tay chân mặt mũi trái tim đều đã chết
Chỉ đủ cho người cóng róng co ro

Chỉ đủ cho mình chợt thấy lơ ngơ
Nhìn mùa đông đi qua để nhớ ra lại một năm chưa thấy tuyết
Những ngày qua ngày như nhau mỏi mệt
Nhớ tiếng cười trong gió rét năm nào

Nhớ có lần như cổ tích xôn xao
Mình ước có một người sẽ cầm tay mình nhét vào túi áo choàng người đó
Mùa đông sẽ không bao giờ lạnh nữa

Rồi mùa đi
Đi mãi
Cuốn theo mùa

Bây giờ bàn tay đã ấm hơn xưa
Từ khi biết tự mình ủ lấy mình
và thôi chờ đợi.

---------------------------------

Mình vẫn còn nhớ cái lần coi phim UP, hai ông bà già ngồi đọc sách trên hai cái ghế, lâu lâu thò tay nắm tay nhau. 
Hồi đó ngưỡng mộ biết bao, và cũng tự hào biết bao, vì tụi mình cũng giống vậy. Cứ nghĩ tới lúc trở thành hai ông bà già, chắc cũng sẽ như thế.
Chuyện đó giờ chỉ còn mình nhớ tới. 

2 comments:

Rita said...

Dạo này đọc blog chị thấy vẫn iu, nhưng buồn quá. Có chút gì hụt hẫng vẫn còn trong chị đúng không? Em chỉ hy vọng chị tìm lại nụ cười ngày xưa, hạnh phúc ngày xưa, và sẽ luôn cầu chúc điều đó mau mau đến bên chị nhé :)

Ugly duckling said...

Oh oh, Rita is back
Có một thời gian chị vô blog em không được, cứ sợ em bỏ blog luôn rồi. Chị thích đọc blog em lắm lắm lắm lắm.
Cảm ơn em :D Chị cũng mong em lúc nào cũng vui, chính xác là mong lúc nào đọc blog em cũng thấy em vui. Nhưng mà dĩ nhiên, có nhiều khi mình cũng buồn. Nếu buồn mà không nói cho ai hết, mà cũng không quăng lên blog được nữa thì thiệt tệ.
Cái blog cũng đáng thương, lúc mình vui, nó là memory note, lúc mình buồn, nó thành cái thùng rác. Lỡ mà em đọc blog thấy nó buồn, thì tức là nó đang phải làm thùng rác thôi ~~
Chị cũng mong bản thân mình thật happy, chả bao giờ có rác để phải quăng vô thùng cả :D
Sẽ cố gắng phấn đấu cho mục tiêu đó ^^