Giận



Bạn tinh tế và nhẹ nhàng, nói chuyện với bạn luôn luôn giống như trò chuyện với một ông linh mục, tức là rất dễ nói ra những gì trong lòng, luôn được cảm thông.
Bạn cũng có nhiều tật xấu nho nhỏ, có nhiều khi làm mình bực bội. Như lúc bạn hẹn mình xong lại quên mất vì có một chuyện gì đó làm bạn buồn, mình thì chờ dài cổ và nổi giận.
Bạn cũng hơi ngốc nghếch, hơi lý tưởng hóa cuộc sống, hơi vô tâm, hơi… Nói chung, bạn không toàn vẹn.
Nhưng chơi lâu vậy rồi, mình vẫn thích gặp và nói chuyện với bạn. Thích cái không khí lúc ở bên cạnh bạn, như những lúc hai đứa đi ăn ốc, đi ăn lẩu, hay tám tít gì đó linh tinh cả buổi.
Bởi vì, bạn không bao giờ giận mình. Mỗi lần gặp bạn, chào đón mình luôn là một nụ cười.

***

Có một thời mình rất hay giận dỗi người khác, nạn nhân là mấy ông anh kết nghĩa. Lý do giận dỗi thì nhiều vô kể, từ lớn tới nhỏ, từ nghiêm trọng tới nhảm nhí. Mình lần đầu tiên giận dỗi người khác, lần đầu tiên cảm thấy thích thú vì có người sợ mình giận.
Bây giờ dòm lại, thiệt nhảm. Tự hỏi sao mấy ông anh vẫn còn quý mình sau khi bị mình giận nhiều lần vậy. Tự cảm thấy biết ơn.

***

Có một thời mình rất hay bị giận. Quanh đi quẩn lại hầu như vì một lý do duy nhất. Mà mình thì kiên quyết không nhượng bộ, vì không thể. Thế là tình hình cứ lặp đi lặp lại, thời gian chiến tranh lạnh ngày càng nhiều hơn.
Lần đầu tiên biết được hóa ra bị giận thiệt đáng sợ. Lúc đó mình nghĩ, nếu mình là đàn ông, và mỗi ngày về nhà đều bị vợ giận như vậy, mình sẽ li dị bà vợ đó ngay lập tức, còn hơn là kéo dài một cuộc sống chung căng thẳng.
Bây giờ dòm lại, hic, mình vẫn nghĩ mình không nhượng bộ được. Hoặc cũng có thể mình sai bét, bạn không hề giận mình vì cái lý do đó, và mình thì chưa bao giờ biết lý do thực cả.
Dù sao, cũng học được một thứ là giận dỗi làm cho cuộc sống rất mệt mỏi.

***

Bây giờ thỉnh thoảng mình cũng giận dỗi, nạn nhân là con gấu đáng thương. Có chuyện nhỏ, có chuyện to.
Tự nhiên một ngày nhớ ra những chuyện cũ, nhớ ra mình ghét bị giận tới mức nào.
Tự nhiên một ngày nhớ đến bạn, đột nhiên hiểu vì sao mình luôn thích gặp bạn, thích nói chuyện với bạn, thích chia sẻ linh tinh. Mặc dù bạn chẳng bao giờ cố gắng để mình vui, chẳng bao giờ cố giấu những vấn đề cá nhân sợ làm mình lo, chẳng bao giờ sợ làm mình đụng chạm một vết thương một nỗi buồn nào đó. Mặc dù bạn chẳng quá thương mình, và mình thì cũng thế, không thương bạn quá cái mức những người bạn thân thân bình thường.
Đơn giản vì bạn chẳng giận mình bao giờ.
Nói chuyện với người không giận mình, hóa ra là một thứ hết sức dễ chịu, mà giờ mình mới nhận ra.
Mình cũng không nên giận hờn ai nữa.

-----
PS:
1. Vừa viết cái này xong, quyết tâm ghê lắm, về tới nhà là lại giận rồi. Haizz, nhiều khi cơn giận cứ tự nó nhảy lên. Bị chọc mà. Thôi cố gắng, cố gắng. 
2. Đọc lại, tự nhiên muốn về VN để ăn ốc với bạn nữa. Mà nghĩ tới đó cái tự nhiên nghĩ giờ ăn ốc dễ đau bụng lắm. Trời ạ, thoái hóa rồi! Hồi xưa ăn ốc có bao giờ sợ đau bụng!

0 comments: