Đi train đến Mokpo. Khi ra ga thì thấy một đám đông cô bác đang trải chiếu ngồi trong station, trước quầy vé khoảng vài mét. Vịt với Hưng bảo nhau, phải họ đang biểu tình không? chắc vậy rồi, vì họ ngồi bệt dưới đất nhưng rất có quy củ, trước mặt cắm mấy cái bảng ghi chữ chi đó, bên cạnh lại có cả bàn nước uống và thức ăn, chung quanh có cảnh sát gác, chăng dây rất chi là lịch sự. Nghĩ bụng, dân Hàn nó đi biểu tình cũng khác người ta.
Một lát sau bé Nga ra đọc cái bảng, mới biết là họ đang xếp hàng chờ mua vé về quê dịp Chusok (Tết Trung Thu Hàn, họ ăn tết này rất to). Bó hand @_@
Train bên này chạy êm ru, ghế trống đầy nhóc. Nếu biết trước thì đã mua vé đứng, rẻ được ít ngàn, rồi cứ ghế nào trống thì ta leo vào ta ngồi.
Đến Mokpo. Đói bụng. Quán ăn đầy nhưng phải ngồi chờ ông Hưng soạn cho xong cái presentation gửi về cho người khác present chiều nay (vẫn cái tội nước tới chân mới lóp ngóp). Tranh thủ đi một vòng, mấy ajuma bán trái cây mời chào ghê quá. Đành vờ vịt "xin lỗi con hỏng biết tiếng Hàn" rồi chuồn thẳng, mang theo trái mận ajuma mời ăn thử :D Bé Nga đang cắn thì la lên oai oái: có sâu. Đúng là đồ miễn phí có khác :D
Kiếm được cái phòng PC cho Hưng gửi file về, thì gặp cái phòng quá tệ. Win 98, không đọc được cả USB. Hết giờ. Đành ra bến tàu, đi ngang mấy tiệm thấy họ cuốn kimpap mà bụng cứ réo ục ục.
------------------------------------------------------
Tập 2
Đi đến bến tàu mới thấy ban nãy không mua kim pap là sai lầm. Khu vực chung quanh bến cũng có nhiều quán ăn, nhưng toàn là quán hải sản giá trên trời. Tìm mãi một quán ăn mặn không ra. Cuối cùng đành ngậm ngùi quay về, hy vọng là lên phà có cái ăn.
Phà rất to. Dài n mét rộng m mét (quên mất số chính xác, sẽ update sau :D ). Vé mua là loại bình dân nhất nên được nhét vào một cái phòng công cộng. Phòng rộng cỡ 10x10m, trải thảm cách mặt đất khoảng 20cm, bốc lên một mùi ẩm mốc khó chịu. Mỗi nhóm chiếm một góc. Trần thấp và mấy cái cửa sổ kính không mở ra được, kiểu như cửa sổ phòng trên tàu. Có một cái tivi. Dòm kỹ thì cũng giống như cái hình họ chụp trong cuốn quảng cáo, nhưng mà trong hình sao nó đẹp thế.
Bụng sôi ục ục. Cái quầy hàng trên tàu chỉ bán một ít mì gói và ham. Một gói mì bình thường 600, ở đây bán 2000. Dã man !!! Ba người một cốc mì, lấy bánh mì sandwich chấm nước mì ăn thêm.
Chui ra ngoài trời kiếm ít không khí trong lành, trốn cái mùi ẩm mốc và mùi người, mùi giày vớ trong cabin. Gió lộng. Nắng chói mắt. Con phà đi ngang qua đủ thứ đảo to đảo bé. Cực Nam Hàn vốn là một vùng đảo dày đặc. Thỉnh thoảng thấy một ngọn đèn biển nhỏ nhô ra đầu một hòn đảo chỉ to bằng quả đồi. Khoảng hơn chục người, chủ yếu là khách du lịch và thanh niên chắc mới đi phà lần đầu, đang lòng vòng chụp hình. Phà có ba tầng, tầng nào cũng có ban công. Tầng dưới cùng ẩm ướt, tầng trên cùng lại quá nắng. Chỉ có ban công tầng 2 là mát rượi. Anh Bình lập tức chiếm một cái ghế dọc ban công tầng hai, lăn ra ... ngủ. Tầng 3 có một căn phòng nhỏ, để hai cái ghế, có thể ngồi đó ngắm biển rất tuyệt mà lại không sợ nắng, nhưng có hai cặp trung niên đã chiếm chỗ mất rồi.Ban đầu thì thay phiên nhau canh đồ, ai cũng muốn lên boong chụp hình và kiếm tí gió. Nhưng rồi cũng chán, bà con lần lượt lăn ra ngủ. Báo free tha hồ lấy mang trải làm chiếu, có cái gối nho nhỏ hình vuông như trong phim Tàu. Con vịt ngồi ngoài trời một lúc thì gió lạnh dần, chịu hết nổi cũng vào khoang thu dọn một góc bên cửa sổ. Nhìn ra ngoài qua cái cửa kính đục đục cũng thấy biển. Dưới mặt nước xanh thỉnh thoảng có một đốm gì đó như chiếc lá hơi nhạt nhạt. Ban đầu tưởng là ... rác người ta vứt ra biển (bị ảnh hưởng bởi ấn tượng biển VN). Xong lại thấy không phải, rác gì mà giống nhau thế, thỉnh thoảng lại thấy một chú. Có thể do mắt bị hoa, hoặc là một loại cá nào đó. Con vịt dán mũi vào kính dòm một lúc thì mắt hoa lên thật, thế là thôi đi ngủ.
Ngủ dậy thì Maria đến nói chuyện (tội nghiệp Maria không ngủ được vì không quen nằm ngủ trước mặt con trai lạ, hehe). Hóa ra mấy cái đốm nhạt nhạt là sứa. Dòm kỹ lại, đúng là sứa thật. Màu hồng hồng, to bằng cỡ hơn đầu người (đó là nhìn từ cách khoảng 15m, nếu nhìn gần thì không biết nó to cỡ nào), bơi phập phồng sát mặt nước. Càng ngày sứa càng nhiều hơn. Rồi dày dặc, nhìn lại nhớ tới cánh đồng sứa trong phim Finding Nemo. Cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ phà mới đi qua hết cái vùng nhiều sứa đó.
Càng đói hơn, vì mấy người xung quanh đang soạn đồ ăn ra xơi rất chi là khoan khoái. Cả bọn giờ nhìn bèo nhèo vì đói và chán. Cái mùi ẩm mốc cũng đã quen, bên ngoài giờ lạnh đến nỗi chả muốn ra ngoài nữa. May quá khi đã bèo nhèo hết cỡ thì thấy bên ngoài lấp lánh những dải đèn của tàu đánh cá đêm. Và rồi là những dải đèn của đất liền. Đã đến Jeju, hòn đảo du lịch nổi tiếng đẹp nhất và mắc mỏ nhất ở Hàn.
-----------------------------------------
Tập 3: Taxi và khách sạn.
Tại bến phà, có mấy chú taxi đang chờ, mời chào hướng dẫn rất chi là nhiệt tình. Thấy vịt đang choáng trước mớ bướm quảng cáo du lịch có đến năm chục loại khác nhau, một bác vội vã rút cho vịt một mớ, chắc là mấy chỗ nổi tiếng nhất, rồi bắt đầu hỏi đi đâu. Vờ vịt "Tui hỏng biết tiếng Hàn". Khi đi ra, mấy bác dong ngay taxi đến. Nhưng cả bọn không chịu lên, mà đứng vẫy taxi thường (chứ đi mấy chiếc taxi dù này thì tiền nào chịu nổi). Các bác nổi xung phàn nàn um sùm cũng bằng tiếng Hàn, may quá, ngôn ngữ loại này thì mình không hiểu thật.
Khách sạn nằm ở Jeju city, thành phố chính của jeju, phía bắc đảo. Cách bến phà 6000 tiền taxi (từ giờ khoảng cách sẽ được tính bằng ...tiền taxi, cho nó dễ hình dung)
Nhận phòng. Ấn tượng đầu tiên khi đi vào hành lang là mùi nước hoa xịt hành lang ngọt ngọt rất đậm như mùi kẹo bơ. Nếu nước hoa thường mà xịt đậm thế này chắc chết ngất, nhưng may quá nó là mùi kẹo, nên chả có vấn đề gì ngoài cái bao tử lại biểu tình dữ dội.
Phòng rộng rãi, một giường đơn, một giường đôi. Tủ lạnh, ti vi. Không có đèn neon. Chỉ có một tổ hợp phức tạp 4 cái đèn ngủ. Chắc để vậy cho nó lãng mạn. Tất cả đèn đóm tivi máy lạnh đều được điều khiển chung bằng một bảng công tắc nằm ngay đầu giường (về tiện lợi thì phải nói dân Hàn rất khá). Maria than vãn vì phòng tắm không có dầu gội đầu, kem đánh răng. Đúng ra cũng có một bộ để sẵn trên đầu tủ lạnh, chỉ phải tội họ tính 3000 won.
---------------------------
Tập 4: ăn tối
Các chú Pakistan và Maria đã đi ăn tối rồi mà ông Hưng vẫn còn ... tắm (quá chảnh và rắc rối :D). 20' sau khi đến mới bắt đầu đi kiếm ăn được. Mấy cửa hàng bán hải sản nhiều như rươi, ngoài cửa để mấy cái bể có ít con mực bơi tung tăng, bảng giá cũng tung tăng trên trời. Chu trình đi tìm, thấy, dòm bảng giá, le lưỡi, đi ... lặp lại khoảng hai chục phút nữa thì kiếm được một cửa hàng bán món súp xương hầm với giá bằng giá ở Suwon (5000 won). Bình thường món này chả dám ăn, vì nó mắc quá. Nhưng ở đây thì khen rẻ tấm tắc, rồi lao vào quán xơi.
Trước khi người ta mang món chính ra, các món phụ như kim chi và ớt, dưa leo bị dọn sạch bách. Lần đầu tiên sau một năm rưỡi thấy kim chi Hàn ngon dã man.
Xong đi lòng vòng. Vịt chui vào phòng PC chat hơn một tiếng và tranh thủ viết nhật ký, rồi về. Đi thám thính cái Good Mart nho nhỏ trước khách sạn, cũng chả good lắm ngoại trừ món dưa lê giảm giá 1000 / 4 trái. Trái cây ở jeju có vẻ rẻ. Gà vịt thì mắc hơn Suwon. Mọi thứ khác bình thường.
0 comments:
Post a Comment