Jeju - ngày 3

Ráng lắm mới bò dậy được vào buổi sáng. Hy vọng một ngày không mưa, vì hôm nay sẽ đi Halasan (san là núi trong tiếng Hàn).

Halasan là ngọn núi lửa cũ cao 1950m nằm ngay trung tâm đảo. Trên đỉnh núi vẫn còn một cái hồ dấu tích của miệng núi lửa ngày xưa. Có 4 đường lên núi, trong đó đường ngắn nhất dài 3.2km (không lên được đến đỉnh) và đường dài nhất hơn 8km.

Cả Jeju có mỗi một cái Bus terminal. Xe bus chạy rất hạn chế, có vẻ như người dân chỉ thường đi xe hơi hoặc xe đạp. Chỉ khổ khách du lịch đau tiền taxi.

Sau khi hỏi thông tin ở Information Office trước Bus terminal, ba đứa gồm Hưng, bé Nga và con vịt quyết định sẽ đi xe bus số 1100 đến điểm bắt đầu của đường leo núi số 2 dài khoảng 4km. Sau khi lên đến đỉnh, sẽ đi xuống bằng đường leo núi số 1 dài 3.2 km. Dưới chân đường leo núi số 1 là một trạm nghỉ, sau đó đi bộ khoảng 1.5km sẽ ra một trạm xe bus khác nơi có thể đón xe bus số 1100 về lại Jeju city. Kế hoạch có vẻ đẹp, chuyến xe bus cuối về Jeju city chạy lúc 7g, đủ thời gian để leo núi.

Còn gần một tiếng nữa bus mới chạy, trong lúc chờ đợi Hưng và bé Nga lôi mì gói và kimpap ra ăn. Vịt đã ních một bụng kimpap (hôm qua mua nhưng không ăn do được ăn miễn phí nhiều quá) nên ngồi ngó trời ngó đất. Một con bồ câu lon ton lại gần, Hưng quăng cho nó một mẩu cơm, nó xơi ngon lành. Không những cơm, nó chẳng chê món gì trong cái kimpap cả. Cà rốt chua, củ cải chua, ham, crabstick... nó xơi tuốt. Hưng tinh mắt phát hiện một chân con bồ câu chỉ còn có ba ngón, một ngón bị cụt chắc do một tai nạn nào đó (cái đầu hay tưởng tượng lung tung của con vịt lại phát huy hết công suất, hehe).

Xe chạy. Chỉ có 4 người khách, ngoài ba đứa bọn vịt ra là một chị người Hàn ngồi ở băng đầu tiên nói chuyện với bác tài. Chẳng mấy chốc xe ra khỏi thành phố, bắt đầu lên núi. Có một ngã ba, trước mặt có hai con đường, đường bên trái mang tên Mysterious Road. Vịt đang khoái chí thì ... xe rẽ sang bên phải, đành nuối tiếc nhìn con đường huyền bí lùi dần ra xa. Nhà cửa bắt đầu biến mất, thay vào đó là những đồng cỏ hoang đầy lau, mùa này vẫn còn lũ rũ héo vàng. Rồi đến rừng, cao vút và chằng chịt xanh. Con đường trở nên âm u trong cái bóng mát dịu của rừng. Dễ chịu, nhưng có một cảm giác gì đó không ổn. Trời âm u không phải chỉ do cây rừng hai bên chắn ánh sáng.

Và rồi khi xe lên cao hơn và cái bóng núi trước mặt to dần thì trời mưa. Mưa không quất ràn rạt như ở VN, chỉ nhỏ hạt nhưng cũng đủ làm ba đứa nhìn nhau ngán ngẩm: leo núi mà gặp mưa thì còn gì là hấp dẫn. Xe vẫn băng băng lao đi. Bắt đầu những đoạn đường đèo, một bên là rừng và núi, một bên là đồng bằng mênh mông. Trời ngày càng âm u hơn, mưa càng lúc càng nặng hạt. Bất chợt vịt nhìn thấy một cái bảng chỉ đường thoáng qua, chưa kịp kêu lên thì nó đã mất hút : Xe đã chạy qua điểm bắt đầu đường leo núi số 2 mà cả bọn đã chọn.

Ba đứa hoang mang và hoảng hốt nhìn nhau. Bé Nga chạy lên nói với bác tài, nhưng cũng chả quay lại được. Xe đang chạy thẳng đến trạm xe bus dưới chân đường leo núi số 1. Thôi thì đành đổi kế hoạch vậy. Ba đứa xách va li đến ngồi ngay sau bác tài, nhìn chăm chăm, chỉ lo bác chạy qua luôn điểm đó là chắc đành theo luôn xe xuống phía Nam du lịch.

Xe chạy vào một đoạn đường mù sương. Mưa và sương mù che chắn hết mọi vật. Đèn pha được bật lên, nhưng cũng chỉ có thể thấy được vài mét phía trước, xe đi ngược chiều có thể thấy trong vòng 10m với điều kiện là những xe đó cũng phải pha đèn. Hãi. Bác tài vẫn chạy tỉnh bơ như không.

Rồi sương mù cũng loãng dần. Và ít phút sau xe quẹo vào trạm. Mưa vẫn không tạnh, nhưng đã nhỏ hạt. Ba đứa nhìn nhau. Ba mống mà chỉ có một cây dù. Thôi thì đã trót thì phải trét, trời mưa thì mặc trời mưa, nhưng mà mưa quá thì ta ... ướt mèm.

Túm tụm vào mái hiên của trạm nơi mấy bác lái xe đang đứng. Chị người Hàn hóa ra cũng đi Halasan. Chị hỏi giờ xe bus chạy cẩn thận và cho chúng tôi biết là chuyến cuối chạy lúc 16g40. Xong chị mặc áo mưa, che dù và xuất phát. Cũng chả có gì để làm nữa nên ba đứa mua vé lên núi và cũng đi, xuất phát còn nhanh hơn cả chị người Hàn (thật ra do chị nhường cho ba đứa mua vé trước).

Hưng áy náy vì nỗi con vịt không có dù. Chắc sợ lỡ vịt có bề gì thì sẽ không sống nổi với Thứ, nên đành tỏ ý nhường cho con vịt và bé Nga che dù, còn mình thì đi mưa cho nó lãng mạn. Nhưng vịt dĩ nhiên là không khoái cái kiểu sắp xếp đó lắm, nên nghĩ cách khác. Nghĩ cho cùng vẫn có đủ hai cái dù cơ mà. Nó dừng lại chờ chị người Hàn. Nhe răng cười, hỏi thăm vài câu, bước vài bước ... và chị đề nghị share cái dù :D Tuyệt !!!!

Đường từ trạm xe lên hyukesil (nơi nghỉ chân) quanh co và hơi dốc, rộng đủ cho hai chiếc xe hơi chạy thoải mái, lề đường lát gỗ, chìm trong màu xanh thẳm của rừng. Cảm giác thật tuyệt khi bước trên lớp ván gỗ lẫm đẫm mưa và những mảnh lá cây ướt át, nghe tiếng nước rơi lâm râm trên dù, thỉnh thoảng ngẩn ngơ vì một vạt hoa dại xanh biếc màu trời sáng lên dịu dàng trong mưa. Bé Nga và Hưng đi chậm chậm, thỉnh thoảng lại dừng lại chụp hình. Vịt và chị người Hàn vượt lên trước. Vịt dành cầm dù và hai người bắt chuyện, trộn lẫn tiếng Hàn tiếng Anh lung tung. Chị 32 tuổi mà nhìn còn rất trẻ, đang ... thất nghiệp, chưa có con, đi chơi một mình vì chồng bận công tác. Nể thật, vịt mà có một mình chắc đã chả muốn nhấc chân ra khỏi phòng, chứ đừng nói một mình leo núi Hala.

Đường dốc dần. Cây dù trĩu trong tay. Chân bắt đầu mỏi. Cái trạm nghỉ nghe nói cách 1.5km mà sao như xa lắc xa lơ, đi mãi không thấy đến. Người nóng lên bất chấp mưa lạnh. Thỉnh thoảng một chiếc xe hơi chạy ào qua, con vịt dòm theo ghen tị.

Cuối cùng cũng tới trạm nghỉ. Trạm có kiến trúc kiểu như một cái đình cổ với mái cong cong, dựa lưng vào cái nền xanh hùng vĩ của ngọn Hala. Trong lúc chờ Hưng và Nga, vịt đi lòng vòng xem mấy thứ đồ lưu niệm. Chẳng có gì khác hơn những thứ trong cái tiệm bán đồ lưu niệm vịt tìm thấy gần khách sạn tối qua. Cũng những bức tượng thần bảo hộ đảo tạc bằng đá (loại đá đen xốp đặc trưng của đảo), hoặc bằng nhựa giả đá, khung ảnh, móc khóa, ... Chỉ đặc biệt là những bức tượng halasan bằng phalê lấp lánh. Vịt hỏi giá một cái nhỏ bằng ba ngón tay. 12 ngàn won, dã man!!!

Chị người Hàn đã lên núi. Hưng và bé Nga đến. Mua một món lưu niệm (chủ yếu là để sau đó lấấy đồ mang theo ra ngồi ăn ở bàn mà không ngại). Ba đứa xẻ dưa ra ăn (bà con chung quanh chắc chắn thèm). Xong Hưng nằn nì chụp hình mặc dù trời vẫn đang mưa. Chụp hình xong bé nga kêu lạnh. Mua một cái áo mưa cho bé nga mặc, rồi ba đứa xuất phát leo núi.

Đường lên núi được lát bậc thang gỗ cẩn thận. Bé Nga và Hưng đi đến đâu chụp hình liên tục đến đó. Đi được khoảng 500m thì mưa tạnh, bé Nga xuýt xoa tiếc tiền mua cái áo mưa. Tiếp tục tiến lên với tốc độ 2km /3h (1 giờ đi + 2 giờ chụp hình). Có một con suối bên đường, ba đứa khoái chí bất chấp cái bảng cấm, trèo xuống lòng suối làm đủ kiểu.

Chị người Hàn đã đi xuống núi, ngang qua giơ tay chào ba đứa dưới suối. Dòm lại đồng hồ thấy đã 3g. Nếu như theo chị Hàn thì chuyến bus cuối là 4g40 chiều, nghĩa là bây giờ đã phải bắt đầu xuống núi rồi. Nhưng chưa đi được đến đâu cả mà đã phải xuống thì… Theo như cái phòng thông tin cho biết thì chuyến cuối là 7g, thôi thì tin nó vậy. Ba đứa lại kiên quyết leo tiếp.
Đường bắt đầu dốc. Mệt phì phò.
(còn tiếp)

0 comments: