Jeju đón khách bằng một buổi sáng mưa tầm tã. 9g khai mạc hội nghị mà 10g cả bọn còn ngồi ăn sáng. Mua mì gói, lấy nước nóng của khách sạn, ngồi bàn của khách sạn, dòm cũng sang sang :D
Mấy cậu Pakistan phải đi mua dù. Đón taxi đến khách sạn Ramada dự conference. Khách sạn loại xịn chả biết mấy sao, có cái mặt tiền cong cong uốn lượn theo đường bờ biển. Hall trên lầu 2 bao bọc toàn kính, nhìn ra là biển mênh mông, không xanh mà xám xịt vì mưa. Người ta đang trong phòng hội nghị. Có 4 phòng hội nghị tất cả. Vịt lon ton chui vào một phòng. Có khoảng 6-7 bài báo được present trong một buổi, lác đác chưa tới chục người ngồi. Diễn giả nói xong, người dẫn chương trình hỏi "Do you have any quesion?"; bà con im re (chắc vẫn chưa tỉnh ngủ). Người dẫn chương trình bèn tự nêu một câu hỏi. Tình hình lặp lại cho mấy người sau. Vịt chán (và chả hiểu chi cả), quay ra ngoài. Có hai cái laptop để sẵn cho ai muốn xài Internet thì xài. Vịt online check mail và chat chit một tẹo, rồi rủ bé Nga đi chụp hình.
Khách sạn trang trí khá sang trọng. ấn tượng nhất là ba cái thang máy hình như tòa tháp Ả Rập, trang trí đèn rực rỡ, dòm tụi nó chạy lên chạy xuống cũng khá vui mắt. Còn thì cũng chẳng bằng được New World. Có một cái casino, người ta không cho vào. Đọc trên biển thì thấy thanh thiếu niên dưới 16 không được vào. Chả biết họ nghĩ mình dưới 16, hay là dòm cái mặt là biết không có đồng xu dính túi.
Trong khách sạn thì đẹp, đi ra ngoài dòm lên thấy trơ trụi. Toàn ban công là ban công, không có cây cỏ hoa hòe trang trí chi khác. sân khách sạn cũng trơ trụi, lèo tèo mấy luống hoa không được chăm sóc. Ngộ!
Đến giờ ăn trưa. Mỗi người được phát một cái vé ăn buffet. Dư mấy cái nên vịt và bé Nga cũng được ăn ké. Buffet quá chừng món, hai bàn đồ mặn, một bàn đồ ngọt. Vịt đi sắp hàng rất chi tích cực, món nào cũng nếm một chút, xong kết luận bọn Hàn nêm nếm dở ẹc. Chấm được một món hải sản xào lung tung với nhau (lâu quá mới được ăn tôm). Xong hai chị em đi lấy trái cây và đồ ngọt. Bánh ngọt đủ các loại, lấy mỗi thứ một miếng về nếm. Rút cục cũng chỉ chấm được một loại ăn như cái bánh flan nướng có chocolate. Mấy thứ khác ngọt quá nhấm một tẹo đã ớn.
Mấy cái vé buffet không thấy họ kiểm tra, không hiểu dùng để làm gì. Đến lúc bà con ăn xong đi ra ngoài rồi, thì để ý mới thấy người ta để vé lên bàn. Người phục vụ đi dọn và thu luôn vé. Trong nhóm VN và Pakistan có mấy người đã đi mất mà không biết phải để vé lại.
Buổi chiều lại đi chụp hình tập hai. Hưng present, kiu con vịt vào chụp hình. Chỉnh mãi mà hình vẫn chỉ lờ mờ, tại ánh sáng trong phòng quá tệ. Xong tranh thủ chạy qua bấm một tấm cho Maria, vừa đúng lúc người ta chấm dứt chương trình. Bà con kéo nhau ra bờ biển chơi. Buổi tối còn dự tiệc nên chưa về nhà vội. Bờ biển không có bãi tắm, chỉ có một bờ kè kéo dài ngút mắt. Bờ kè được trang trí bằng hình sò ốc cá cua đắp nổi khá đẹp, nổi bật lên trên nền biển bây giờ đã xanh trở lại sau khi mưa tạnh. Bàn bạc một lúc, cả bọn thống nhất đi xem bãi đá hình con rồng ngay gần đó, đuợc quảng cáo om sòm trên mấy tờ bướm, đại loại là theo truyền thuyết có một con rồng bị bắn rơi xuống bờ biển hóa thành một bãi đá. Cái hình chụp mỏm đá hình đầu rồng vươn lên đen nhánh trên nền trời hoàng hôn màu tím, sóng cuộn trắng nơi cổ rồng, nhìn cũng hay hay. Thế là đi.
Đi bộ. Ngang qua một chiếc cầu treo. Khung cảnh dưới cầu đẹp tuyệt, một dòng nước chảy từ biển vào, uốn mình giữa hai bờ đá cao vút, cây cối um tùm soi xuống mặt nước biếc xanh. Một bên cầu có một căn thủy tạ màu đỏ mái cong cong, nhìn như trong phim Tàu. Thi nhau đốt ...pin và memory (tại xài digital camera). Xong lội tiếp một khoảng thì thấy bà con rẽ vào một nơi nào đó. Hình như có cái bãi đá hơi giống giống trong hình chụp, nhưng sao nó bé tí teo thế này ???? Cái cục đá đầu rồng bé tẹo teo. Con rồng bị rơi xuống đây ngày xưa chắc là rồng nhí mới sinh :D Không có sóng, dòm quang cảnh chả có gì hấp dẫn, những mẩu đá rải rác đen thui như bùn, xấu xí hơn bất cứ bãi đá nào ở VN. Đúng là bó tay với công nghệ quảng cáo của Hàn. Vậy mà ở đây họ cũng dựng được thành một điểm du lịch, có lan can để ngắm cảnh, có một cái viễn vọng kính loại bỏ xu (500 won được vài phút) để ngắm trời, một cửa hàng đồ lưu niệm nhỏ và một cái tượng người cá xấu thê thảm. Có cả một dàn đèn pha lớn công suất cực to chiếu thẳng ra cái đầu rồng bé tí, về đêm chắc là chóa mắt phải biết.
Đi về khách sạn Ramada. Vẫn chưa đến giờ cơm. Mắt sụp xuống, vịt chui vào một góc khuất có mấy chiếc ghế bành khá êm, ngồi ... ngủ. Một lúc thì được kêu dậy ăn tiệc. Đói cồn cào mà phải ngồi chờ khoảng 7-8 vị lên "kính thưa...". May quá, trước khi lăn ra xỉu vì đói thì họ mang món khai vị ra. Món có cái tên rất kêu là cá hồi salad với gì gì đó, thực ra là hai mảnh lá cải non cỡ bằng hai cánh hoa sen nhỏ, mỗi lá đựng chừng một muỗng súp cá hồi sống bằm nhỏ. Chung quanh xếp vài mẩu rau và xịt ngoằn ngoèo ít tương mù tạt. Đành phải trấn an cái bụng đang kêu gào thảm thiết bằng cái món ăn mà bình thường chắc mình chả thèm đụng đũa (con vịt chả ưa cá sống). Ăn xong thì thấy mắt không hoa lên nữa, thoát khỏi nguy cơ ngất xỉu vì đói, nhưng bao tử vẫn rỗng không.
Món thứ hai mang ra hơi chậm. Bánh mì với súp gì đó có cái tên tiếng Latin cũng rất chi là hoa mỹ. hai mẩu bánh mì bốc hơi trước khi súp được dọn ra. Người ta dọn súp trong tách trà :D. Màu xanh nhạt nhạt điểm một chút kem bơ trắng bên trên, loãng nhách, vị nhạt nhạt... Không phải món khoái khẩu của vịt. Nhưng rồi nó cũng chui gần hết vào cái dạ dày trống.
Món mặn cuối cùng là thịt bò. Nhớ đến món thịt bò lần ăn ở khách sạn Caraven mà hoảng. Không ngờ thịt bò lần này khá chất lượng. Một miếng thịt to cỡ lòng bàn tay, dày khoảng 2 ngón tay, nướng chín ăn với sốt vang. Đủ no.
Những tiết mục ca nhạc dân tộc bắt đầu. Điệu múa đầu tiên, một cô khoảng ba mí mặc áo hanbok rực rỡ múa may trong tiếng đàn tiếng trống ò í e như nhạc đám ma Việt Nam. Điệu múa thứ hai vẫn ò í e, nhưng diễn tả sinh hoạt nông thôn, hai cô thôn nữ (cũng ba mí) mặc áo chẽn quần đùi trắng ngắn vừa qua mo. Chắc họ mặc vậy để đi đánh cá (hai cô mang cái gì đó như cái lưới sau lưng). Tiết mục thứ ba không có gì đặc sắc lắm, cũng lại là Hanbok và trống. Tiết mục thứ tư, hai bác già khoảng năm mí vừa gõ trống vừa hát dân ca, nghe hơi hơi giống hát bội, nhưng không trầm bổng du dương như bên mình mà cứ the thé rền rĩ như nhạc đám ma. Giọng hai bác còn tốt chán nên tai vịt ù hết cả. Khi hai bác hát xong, vịt đang mừng hết cỡ thì bà con chung quanh la om sòm "bis bis...". Hai bác cười vui vẻ nói bằng tiếng Hàn "Kwenchanayo" (nghĩa là đồng ý, em hát thêm lần nữa cũng được ạ). Hu hu ... ai cứu con với ...
Trong khi vịt ăn tráng miệng (món kem dâu phủ rượu khá thơm ngon, và hai miếng bánh cũng ngon như cái bánh được chấm điểm hồi trưa), thì ông Hưng gọi bánh mì thêm lần thứ ba. Chắc cô phục vụ choáng.
Về đến phòng thì đã 8g tối. Tắm xong, vịt quyết định tranh thủ đi một vòng xung quanh khách sạn để xem khu này thế nào. Nhìn trên bản đồ có một cái chợ và một khu tax-free. Vừa dòm bản đồ vừa đi, rõ là tác phong du lịch, hehe. Không thấy chợ đâu, chỉ thấy một cái grand mart hơi giống home+ nhưng bé hơn nhiều, nhìn tồi tàn. Lệt bệt mò đến khu tax-free. Khu này thì có vẻ sang trọng, nhưng đã đóng cửa. Còn lại chung quanh khu vực toàn là khách sạn, nhà hàng hải sản, quán ăn, bar, club, karaoke, sauna, shop quần áo trương bảng sale off to tướng nhưng giá trên trời. Chán nản đi về.
Đọc trên tờ bướm quảng cáo: Nhắc đến Jeju là người ta nghĩ đến núi Hala, và có người gọi Jeju bằng tên núi Hala. Thế thì mai đi Hala một chuyến.
0 comments:
Post a Comment