Đến rồi đi và không để lại gì
là những chiếc lá mùa thu cũ rã dần trong bàn tay chơ vơ của ký ức
có thật không để lại gì?
có ngọn gió lạnh buốt một đêm miền đông vang vọng tiếng Saxo của bài Alone
hạnh phúc sao những người chưa bao giờ đơn độc
khi yêu, người ta hết lẻ loi hay là càng lẻ loi hơn?
có một cái áo, một chiếc ghế, một chiếc CD, hai cái mobile xưa rích giống hệt nhau
và một giọng nói ấm đến từng sợi tóc
và con đường bụi mù xa vạn dặm
nơi những chuyến xe tốc hành đến rồi đi
có để lại gì?
Hạnh phúc có phải là không làm tổn thương ai ngoài mình?
tình yêu có phải là khi nhận được sự đồng ý thì mới bắt đầu
nếu ngày xưa đi về hai hướng khác
liệu mình có nhận ra nhau
là số phận hay lựa chọn?
số phận cũng là một sự lựa chọn
người ta đi mãi trên một con đường là vì điều gì
người ta rẽ sang hướng khác là vì điều gì?
"Mãi mãi" là một từ của sự dũng cảm
"Tôi sẽ" là một từ khác của sự dũng cảm
có ai dám bảo trước mình sẽ làm gì
khi những điều quan trọng nhất lại dễ thành phù du
có ai dám nói về vĩnh cửu
khi mọi thứ đều có kết thúc và bắt đầu
mình hiểu mình
mình không hiểu mình
trái tim mỗi người là một lỗ đen vũ trụ
thế giới đằng sau nó thăm thẳm và trĩu nặng gấp trăm ngàn lần lực hút của trái đất
một lần thôi rơi vào đó
rồi nát vụn cũng đành
cứ tưởng những gì đang có thì bình dị
có lúc đang vui chuyện, mở miệng ra nhắc mới giật mình
hóa ra chưa bao giờ em thôi nghĩ về anh...
1 comments:
Thơ chị ý lạ thật, em chưa thấy ai so sánh trái tim con người với lỗ đen vũ trụ bao giờ cả! ^^
Post a Comment