Một ngày không bị vướng bận bởi công việc (tại mình không muốn làm việc, chứ không phải do chả có việc gì). Nghe nhạc. Cái máy ở phòng cấu hình yếu xìu, chỉ nghe được vài bài nhai đi nhai lại. Nhưng khi nghe đến Song from a secret garden thì không muốn nghe bài khác nữa, chỉ cần mình nó quay vòng mãi...
Có một khu vườn bí mật nằm đâu đó trong tâm hồn của mỗi người
Khu vườn bình yên. Và nhiều bóng tối. Tiếng piano là mưa, lẫm đẫm rơi trên những tảng đá phủ rêu xanh. Cánh ngọc lan thơm mùi liêu trai. Tiếng violon là gió, là một con đường băng qua khu vườn, luồn qua những tàng cây lòa xòa. Bụi cỏ đẫm sương. Cành khô mục vỡ dưới gót giày. Thấp thoáng những bức tranh. Những hồi ức. Những giấc mơ chập choạng đan nhau. Những khuôn mặt từ xưa xa. Thấp thoáng tôi của năm lên sáu, lên mười, của một tuổi thơ sớm qua. Của tuổi mười bảy ngốc nghếch với những nỗi buồn không tên mịt mờ. Của tuổi hai mươi ngồi khóc với những thất bại đầu đời. Và bây giờ... bó gối trong góc vườn có phải là tôi, dằng dặc nỗi buồn xa nhà, dằng dặc giấc mơ về một người...
Quá nhiều cho một bản nhạc...
Mà có phải một bản nhạc đâu. Đó là cổ tích được kể bằng tiếng con dế nỉ non trong góc vườn, dưới ánh trăng rơi...
(download here: http://163.180.116.104/res/Music/symphony/Song%20from%20a%20Secret%20Garden.wma)
2 comments:
Ngẫu nhiên, trùng hợp... những ngày gần đây em cũng thường nghe bản nhạc này. Với em mỗi khoảng thời gian nghe em lại có một cảm xúc khác nhau, và trong lúc này là cảm xúc muốn quay trở lại khu vườn bí mật của mình, quay lại một góc bình yên của tâm hồn. Để khi ra khỏi khu vườn, em có được sự tỉnh táo trước những chọn lựa...
Cám ơn chị về bài viết này và cho cả buổi nói chuyện hôm trước.
http://news.ttvnol.com/f_388/267154.ttvn
Post a Comment