... nghĩa là Đời. Vừa mới đọc một cái blog của một người bạn, nói về hai cuốn truyện, hai cuộc đời. Cuộc đời thứ nhất kết thúc trong sự bình an. Cuộc đời thứ hai đầy mâu thuẫn cho đến lúc chết. Mở đầu thật ra cũng như nhau, nhưng họ chọn kết thúc khác nhau. Vì mỗi người có ước mơ khác nhau, tính cách khác nhau.
Tự nhiên nhớ đến một chữ Đ thứ hai, nghĩa là đường. Có một lần, mình đặt ra một câu hỏi: nếu có hai con đường, đường thứ nhất bằng phẳng rộng rãi, dễ đi, biết được nơi mình đến là nơi nào. Con đường thứ hai là đường rừng, tối tăm khúc khuỷu, không biết có bao nhiêu nguy hiểm chực chờ, cũng không biết là sẽ dẫn đến đâu. Nếu đi con đường thứ nhất, người ta cứ cắm đầu đi mãi, đi mãi, ngày nào cũng như ngày đó, quang cảnh hai bên không đổi thay. Rồi cũng đến một nơi nào đó, có điều nơi đó cũng chỉ bình thường, là một chỗ nghỉ chân có thức ăn nước uống. Cùng lắm thì sau những tháng ngày lê bước chán nản và tẻ nhạt, người ta đến một miền đất trù phú nơi họ có thể dừng lại xây dựng một mái nhà nho nhỏ, an hưởng tuổi già.
Con đường thứ hai, bạn không bao giờ biết sau mỗi khúc quanh là gì. Bình yên hay sóng gió, là một dòng suối trong mát ngọt ngào hay một con thú dữ chực chờ. Bạn có thể có những khoảnh khắc hạnh phúc ngập tràn như khi đứng trước một ngọn thác đổ tung như khói xuống những mỏm đá xanh rêu. Bạn có thể cô độc và mệt nhoài, có thể bị thương, có thể mất mát. Thậm chí bạn không biết được, cuối đoạn đường đó, liệu điều gì đang đợi chờ.
Bạn sẽ đi con đường nào?
Tôi phải thú thật, tôi đang đi trên con đường dài nhạt nhẽo. Tôi đã cố gắng trồng hoa hai bên đường, đã cố gắng reo lên hạnh phúc mỗi lần nhìn thấy một cái cây, một bông cúc dại, một chỗ nghỉ chân đơn giản nơi người ta chen chúc nhau mới có được một cốc nước đỡ khát để tiếp tục cuộc hành trình.
Và cả đời tôi sẽ khắc khoải mơ về một con đường khác. Con đường băng qua rừng. Nơi mà mỗi ngọn cỏ là một giấc mơ phiêu lưu. Nơi cất giữ những bí mật, nơi có cả dịu dàng và dữ dội, hạnh phúc và đau xót.
Điều gì giữ chân tôi mãi trên con đường tẻ nhạt vô vị đó? Những người cùng đi với tôi, là gia đình, là bè bạn, là ... Con đường kia nếu muốn đi, tôi phải bỏ lại tất cả họ và đi một mình. Dù là tôi tìm được bạn đồng hành đi nữa, rất có khả năng tôi bị bỏ rơi chỉ sau vài đoạn ngắn thôi.
Tôi nhát cáy và tôi sợ cô đơn. Đành vậy....
-------------
Thỉnh thoảng bạn thấy tôi gào lên trời ơi chán quá chán quá.
Lúc đó bạn cứ cười vào mũi tôi đi. Cái con nhỏ cả đời ước ao thoát khỏi lối mòn, mà chân vẫn lầm lũi bước. Cả đời nhớ, cả đời mơ một cánh rừng.
3 comments:
Khong chi co ban dang nhu vay ma toi cung nhu vay va co le con nhieu nguoi nua cung dang nhu chung ta. Toi cung nhu ban, cung muon tim mot con duong ma minh se duoc kham pha, duoc tan huong nhung dieu ma minh se khong biet truoc do la gi, hanh phuc hay dau kho, nhung kho khan gian nan hay hanh phuc phia truoc do, nhung that tiec la toi cung van dang di con duong kia vi tren con duong do la gia dinh toi yeu thuong. Toi khong biet se nhu the nao neu toi khong co gia dinh ben canh minh, co le do la su yeu duoi cua con nguoi toi.Nhung du sao toi van luon cam thay hanh phuc khi nghi ve gia dinh minh va nghi ve dieu do de vuot qua nhung kho khan trong cuoc song. Ban cung se vay nhe.
Thật bất ngờ, cho chính tôi, khi lại đón nhận cái phần dữ dội trong tâm hồn bạn, nỗi khát khao mạnh mẽ ấy! Đã biết bạn là thế, đã hiểu bạn là thế từ hồi nảo hồi nào, nhưng mà... Thật là đáng giá, thật là đẹp đẽ. Bạn có hiểu cái cảm giác của tôi lúc này không? Có cái gì đó già cỗi trong tôi đang muốn trở lại...
Post a Comment