Hạnh phúc

Ba tuổi
Hạnh phúc là buổi tối nằm yên trong lòng bà vòi kể chuyện
là đốm nắng chiếu xuống từ trần nhà - đặt vào đó một chiếc cúc thủy tinh sẽ chiếu ra hàng trăm tia sáng bảy màu lấp lánh
là con búp bê tóc vàng trong tủ kính
mong được chạm tay một lần

Chín tuổi
hạnh phúc là khi ba đi khỏi nhà
là những buổi sáng làm xong hết việc nhà ngồi ru em ngủ
là một ngày Noel mẹ được cho một cây thông cũ
ba mẹ con xúm xít với những quả cầu
giấc mơ nhà nghèo không sống nổi đến hôm sau

mười lăm tuổi
hạnh phúc là được ai đó tặng cho một bông hoa
không có hoa cho những đứa con gái gầy gò tóc loe hoe
con búp bê tóc vàng vẫn nằm trong tủ kính
đứa con gái tóc hoe nhặt hoa phượng một mình
có nhiều điều vẫn chỉ là cổ tích

mười bảy tuổi
hạnh phúc là nhận được một tấm thiệp sau ngày Noel
khi mà hy vọng đã tắt
là bắt được một ánh mắt
(dù mình vội vã quay đi)
là bất chợt gặp một người trên đường đi
(mình đã đạp thật chậm suốt đường chỉ để chờ người đó)
rồi một hôm trời mênh mông gió
nhận ra mình vẫn chỉ là đứa con gái xấu xí dại khờ
quá nghèo không mua nổi giấc mơ

hai mươi mốt tuổi
hạnh phúc là được ai đó nắm tay dẫn đi dọc triền sông
nơi ấy hoa lau vẫn trắng bềnh bồng
đứa con gái hóa gió trời bay vụt mất
người đừng xót xa
đừng ngóng trông

hai mươi ba tuổi
hạnh phúc là một bờ vai rất ấm
là một tiếng yêu thốt lên từ sâu thẳm
như đã được đợi chờ suốt những mùa qua
hy vọng từ thuở ấy đi xa
hình như đã chưa hề quay trở lại
đứa con gái khoác hành trang đi mãi
đôi khi thèm một bến dừng

hai mươi bảy tuổi
nắng chiều sắp đổ ngoài sân
chẳng còn đứa con gái tóc loe hoe với giấc mơ cổ tích
mải miết đi trong đời thực
chẳng còn mơ một phép màu
con búp bê tóc vàng giờ ở nơi đâu
thèm về vườn cũ đếm lá thu
và khóc
hạnh phúc là chỉ một giây một khắc
mình được sống thực với mình

sắp hai tám tuổi rồi
bao giờ sẽ hết phiêu linh?

2 comments:

Khoai said...

Đoạn thơ "hai mươi mốt tuổi" "hai mươi ba tuổi" như tìm lại chính mình trong vần thơ ấy
Thơ chị cứ như là hiểu lòng người khác vậy :((

Ugly duckling said...

hihi, viết lảm nhảm thôi đó mà. Có người đọc là thích rồi.
Cảm ơn bé Khoai :)