Cảnh Phúc cung

Lênh xênh cột xanh mái đỏ
Những đầu hồi cong cong tròn hoa ngũ sắc
Màu thiên nhiên tự mấy trăm năm xưa
Tấm lòng nghệ nhân còn mãi đến bây giờ

***

Cung điện cũng chỉ là nhà dọc dãy ngang
Từng chôn vùi bao nhiêu đời con gái
trong từng vuông bé xíu tồi tàn
mỗi người một tráp gỗ và đôi tấm vải.

***

Hồn người xưa có bao giờ quay lại
Nhìn thời gian phủ bóng điêu tàn
quân vương cũng đã là bóng quế
vay nợ tình trả lại giang san

0 comments: