Papa nghỉ lễ hai tuần. Con gái không có ai nói chuyện, buồn như mèo cắn.
Anh làm việc. Ngoài giờ làm việc, tức là giờ ăn trưa, và sau 12g, thì có thể nói mọi thứ trên đời. Trong giờ làm việc thì hai đứa im lặng ngồi gõ code, hoặc chat với người khác. Cả hai đều hay chat với người khác. Không phải là nhạt nhẽo gì nhau, mà thấy khi người ta nói trực tiếp được, thì nói qua YM nó thừa thãi sao đó. Mà không chừng là thói quen từ hồi hai đứa ở hai nơi khác nhau, ban đầu chat suốt, sau ít dần, cuối cùng một ngày chỉ được hai câu chào buổi sáng và buổi chiều. Cái thói quen ít chat với nhau nó kéo đến bây giờ?
Có nhiều chuyện, nói với ai cũng sợ họ thấy mình tệ. Cả với anh. Anh nhìn đời đôi lúc khá đơn giản, nói cho anh nghe, anh bảo chắc không phải vậy đâu. Papa thì khác, con gái có lần bảo chắc đầu papa đen đến nỗi không đen hơn được nữa rồi. Những mối lo sợ, ám ảnh, hoài nghi của con gái, papa hiểu. Người ta làm con gái sợ, papa cũng hiểu. Những vẩn đục của cuộc sống, papa gọi tên nó trước khi con gái chịu nhìn nhận. Những cái tệ của con gái, papa cũng hiểu nốt. Hiểu và rầy la một cách dễ chịu.
Bình thường có khi cả tháng trời không nói năng gì nhau. Rồi có gì đó buồn quá hay khó nghĩ quá, tìm không ra một cái phao nào nữa, là lại gửi msg. Cứ thấy im lặng là biết mọi việc bên kia đều ổn, đều tốt đẹp vui vẻ hết. Vậy đó, giống một cái phao cứu sinh, thuyền mà không trục trặc thì nó nằm mục trong khoang. Giông bão lên mới thấy cần thiết, cần ghê lắm.
Hồi xưa papa hay la lối con "đi chậm chậm lại coi, lúc nào cũng chạy". Con bảo vậy lúc nào con lấy chồng, chắc papa phải đứng sau lưng nhắc đi chậm lại. Từ đó tới giờ cũng bốn năm năm rồi. Con gái gần hai tám, gần băm, thấy mình già cốc đế. Chắc sẽ được uống rượu của papa trước. Cũng chả biết rồi có lấy chồng hay không, nếu có thì papa có về mà nhắc được hay không. Nhưng từ lâu lắm đã coi đó là một lời hứa.
0 comments:
Post a Comment