Người quen

Thỉnh thoảng gặp lại một người.

Cái đầu mình vốn không khá về chuyện nhớ mặt người. Có thể là bạn cùng lớp cả mấy năm đại học vẫn quên tuốt luốt, thật ra là chưa bao giờ nhớ.

Nhưng một số người, một số chuyện, đã nhớ rồi là nhớ lâu, nhớ rõ.

Vậy đó, thế là thỉnh thoảng gặp lại một người. Dĩ nhiên là họ đã khác đi rồi, cũng phải ngờ ngợ một lúc mới nhận ra. Nhưng nhận ra rồi là tất cả data được truy xuất cái ào. Gặp thế nào, nói chuyện làm sao. Chia tay thế nào. Người đó đã gây cho mình những ấn tượng gì. Hồi ấy cũng nghĩ ấn tượng của họ đối với mình cũng khá sâu.

Rồi họ nói, mình nghĩ mãi không nhớ ra bạn tên gì.

Ô hô!

A ha ...

Tự nhiên nhớ lại những lúc mình nói một câu giông giống vậy, với người khác.

Tội cho những người khác đó, lúc ấy chắc tiu nghỉu như mèo cụt tai, giống như mình bây giờ.

Mà vẫn ti toe cười (lấp liếm), giống như mình bây giờ.

Mà nghĩ trong đầu thôi thà đừng bao giờ gặp lại, để còn nghĩ là họ nhớ mình mình nhớ họ, giống như mình bây giờ.

Mà phải một lúc lâu sau, mới lại bình thản qua cầu nước chảy, giống như mình bây giờ.

***

Tự nhiên giật mình, có rất nhiều người bạn, người quen... nằm ở những góc khác nhau trong ký ức của mình, chẳng phải lúc nào cũng nhớ đến, nhưng vẫn chưa mờ phai. Thỉnh thoảng lúc bất chợt nghĩ lại chuyện cũ, vẫn còn nghĩ, bây giờ mà gặp lại nhau, chắc vui vẻ thú vị lắm.

Có bao giờ lỡ gặp lại thiệt, sẽ lại không nhận ra nhau không?

0 comments: