Chí Phèo & Thị Nở

Lạc loài em, lạc loài anh
May nhờ một bát cháo hành thương nhau
Hẹn thề chưa nói một câu
Có không trọn những ngày sau cũng đành
Duyên là duyên của trời xanh
Người không tránh nổi đành hanh miệng đời
Khen chê rồi cũng rụng rơi
Còn lưu lại chút ngậm ngùi thế nhân

Rượu say mấy nẻo chồn chân
Điên hay tỉnh biết hồng trần ai say
Tỉnh ra chưa hẳn là hay

Hoang mang là rượu đắng cay là đời
Say nên chua chát nụ cười
Điên nên lời mới thật lời phải không?
Người theo đuổi những viển vông
Ta theo đuổi chút cay nồng thì sao?
Nửa đời tỉnh, nửa đời đau
Tưởng đâu say hết nửa sau của đời
Gặp em bỗng muốn làm người
Trăm năm chết một nụ cười cũng cam.

Đã sinh làm kiếp hồng nhan
Xấu cay cực xấu tình hoang hoải tình
Sắc hương là để người nhìn
Không hương không sắc chỉ mình với ta
Ngọc trong từ giữa trong ra
Người đời hâm mộ những hoa với hồng
Có rao bán một tấm lòng
Chỉ thành lạc giữa chợ đông mà buồn
Người mà có một lời thương
Xin đem hết những mật đường cho nhau
Không trầu cũng chẳng cần cau
Cỏ mềm làm gối trăng sao làm đèn

Không duyên mới đúng là duyên
Không mãi mãi cũng chẳng phiền mong manh
Lạc loài em, lạc loài anh
May nhờ một bát cháo hành thương nhau...

3 comments:

Phước said...

Bài này hay, nhưng có nhiều từ và cây chưa nghĩ ra được: Lạc loài em, lạc loài anh, tình hoang hoải tình :-??

Thùy Trâm said...

Hihihi... ý nói đến duyên phận con người hả Dzịt?

Trâm cũng đang khắc khoải vì 2 chữ "duyên phận" đây nè!!! :")

Ugly duckling said...

hì, cũng hông biết giải thích với anh P thế nào. Thuận tay thì em viết vậy thôi :D

Bài này viết chẳng có ý gì đâu Trâm ơi. Tại thấy có mấy người rủ nhau làm thơ về Thị Nở Chí Phèo, nên Dzịt cũng nhào vô viết thử.