Stress

Sid lùn than, em bị stress quá, còn có 65kg. Gấu mèo cười hehe nói vậy gấu cũng muốn stress.

Tội sid lùn! Ở trường cũ cũng stress, sang trường mới tưởng khá hơn, ai dè. Giáo sư Hàn ở đâu coi bộ cũng hắc ám như nhau.

Thôi thì hẹn cuối tuần này Sid lên, mấy anh chị em làm gỏi cuốn ăn vậy. Không giúp nó làm thí nghiệm được thì giúp nó tăng trọng lại (mặc dù nó vẫn bụng bự, hé hé).

-----------------

Mình thì có lẽ là do lười biếng, nên trước giờ ít khi bị công việc làm cho stress. Hôm nay không xong thì mai ta làm. Làm không xong thì ... thôi (:">)

Stress hay không, chắc là do cái chuyện gây ra stress đó đối với bản thân mình có quan trọng hay không. Đối với mình, quan trọng nhất, không phải là công việc.

Người lạ cũng không làm cho mình căng thẳng được. Người dưng hả, ta mặc kệ!

Một trong những chuyện mắc cười là người càng thân càng dễ làm mình stress. Dĩ nhiên, trong trường hợp người thân đó đối xử tệ với mình. Chứ như mẹ mình, em mình, gấu ... thì chỉ có ấm áp.

Một trong những chuyện mắc cười khác là người ta hay đối xử tệ chỉ với người thân. Có rất nhiều người, trong nhà thì gây gổ, gặp người ngoài thì nói cười vui vẻ bình thường, có khi còn giúp đỡ nhiệt tình.

Hồi xưa, có lần Maria than với mình chuyện Saad. Maria nói Saad mặc dù rất vui vẻ tử tế với mọi người, nhưng lúc có gì đó không vui cũng hay bực bội với Maria. Saad giải thích là khi bực bội, trước mặt người khác vẫn phải tỏ ra vui vẻ, nhưng trước mặt Maria là bạn thân thì cũng không muốn giả bộ vui vẻ.

Nghe cũng có lý. Nhưng Maria mặc dù thông cảm với Saad, vẫn không hoàn toàn vui.

Mình hồi đó thông cảm với Maria lắm lắm. Ba mình cũng vậy, dĩ nhiên ở cấp độ cao hơn Saad nhiều, hé hé. Mà nghĩ tới nghĩ lui, cả mình nhiều khi cũng thế, có gì bực bội hay giấu người ngoài mà lại hay tỏ ra trước mặt người thân.

Đó là hồi nhỏ, chưa suy nghĩ cho đàng hoàng. Lúc sau này đi làm, có khi lúc bực bội người khác mà lại gắt gỏng với gấu, bị gấu la cho, mới bắt đầu suy nghĩ lại và sửa đổi. Sau đó mới bắt đầu tập khi về nhà thì bỏ mấy chuyện bực mình lại ngoài đường.

Cũng có mấy lần khá thành công. Càng về sau này, mình càng thích đóng mặt vui vẻ với người thân. Cũng chẳng cần phải đóng kịch hay giả tạo gì. Một nụ cười với một người mình thương dễ làm mình quên đi nhiều chuyện không vui.

---------------------------------------------

Viết cái bài này, ban đầu là định than thở ta cũng đang stress đây. Stress dài hạn. Stress nhiều tập. Stress không lối thoát. Mới đầu tuần mà bị làm cho stress tiếp mới chán mớ đời.

Chả hiểu sao viết lăng nhăng một hồi, lại muốn kết luận khác đi. Rằng là từ giờ trở đi, ta ráng control bản thân kha khá tí, phát huy cái vụ cười toe toét với người nào mà ta thương, bao gồm gấu, người nhà ta, bạn bè iu wí (hay iu wỉ) của ta, và những người đối xử tử tế với ta.

Mấy chuyện bực mình, thì cứ đập lại lên đầu kẻ nào gây ra, mới là phải đạo.

0 comments: