Dễ chịu mỗi ngày

Dễ chịu lúc bước ra sân chuẩn bị đi làm, đi ngang qua đám cây cỏ của ajuma đang đâm lên xanh tốt. Ajuma trồng cây chả chuyên nghiệp gì cả, chậu thì ớt loe ngoe mọc chung với cỏ ba lá, chậu thì là một loại hoa tím gì đó mình không biết tên, cả đám đất bên hông nhà cũng lung tung đủ thứ hoa và cỏ dại. Nhưng mình thích kiểu trồng hoa của ajuma.

Dễ chịu lúc đi trên đường, may là sau đợt "tân trang" vừa rồi, họ vẫn còn chừa lại hàng cây ngân hạnh gần nhà. Lá ngân hạnh đang mọc xanh nõn, gió nhẹ mát rượi cả mắt lẫn người.

Dễ chịu lúc xuống subway. Buổi sáng người đi làm đông kinh khủng. Ra khỏi subway cái là ai nấy tự động nhập vào một hàng để lên cầu thang cuốn. Lên xong cầu thang, đến bến xe bus là hàng thứ hai. Xe cứ thế chạy hết chiếc này đến chiếc khác, người cứ tự động xếp hàng chẳng ai chen lấn ai. Xe hết chỗ, thì đứng lại chờ chiếc sau, ai vội thì lên xe đứng chút cũng được.

Dễ chịu lúc đi ăn trưa. Phải nói cái canteen này nấu cũng khá, mà lại hay tổ chức cái này cái nọ. Cuối tuần thứ sáu, tuần thì có buffet, tuần thì tổ chức bốc thăm làm sinh nhật cho những người sinh trong tháng, tuần thì trưng cầu dân ý xem thứ sáu nên làm món đặc biệt gì. Lâu lâu đang ngồi ăn, được mang thêm một dĩa service. Dân tình đi ăn cũng vui, mà chủ cũng thu bộn, ai nấy đều hạnh phúc.

Dễ chịu lúc đi làm về, đứng chờ ở ngã tư đường, hay được phát hạt dẻ. Ông chủ xe hạt dẻ khoảng bốn chục tuổi, mập mập, cứ lúc nào rảnh rỗi là múc một gáo hạt dẻ nướng đi phát cho đám người đang chờ qua đường mỗi người một hạt. Đêm lạnh lạnh, hạt dẻ nóng nóng bùi bùi, ăn vào khá sung sướng. Có người ăn xong thấy ngon mua một bịch, có người ăn free hoài áy náy cũng mua một bịch. Người bán người mua người qua đường đều vui.

0 comments: