Vô cảm?

Hồi xưa, có lần mình tranh cãi với một người bạn miền Bắc.

Họ nói SG đông đúc và nóng nực, khó chịu. Mình nói SG dễ thương và hiền lành. SG của mình không có lá vàng mùa thu, nhưng có lá khô, lá bàng đỏ và hoa dầu xoay suốt những con đường gió. SG của mình có những người lao động nghèo nhưng hay cười, có ông sửa xe lạ hoắc bị thọt chân, câm điếc nhưng sẵn sàng chạy ra giữa đường giúp mình vác cái xe máy trở chứng vào lề sửa giùm hông lấy tiền, có gia đình hàng xóm bán bắp luộc với khoai mì, nghèo rớt nhưng vẫn hay chia cho con nít hàng xóm mỗi đứa một trái bắp ế đã nướng sẵn.

Xa SG, rồi quay lại, nỗi nhớ thì vẫn như xưa, nhưng thấy SG có nhiều cái lạ lẫm. Kẹt xe khắp nơi, cứ đi đường thấy một biển người chen chúc là oải. Không còn dám la cà ăn vặt như xưa, món nào hồi xưa mình thích giờ cũng đều đã chui vô blacklist của mấy bài báo tố cáo mất an toàn vệ sinh thực phẩm. Bờ kênh Nhiêu Lộc hồi xưa mình thích chạy ngang, cho có chút mát mẻ giữa lòng TP, giờ bị cây cỏ dại và người tàn phá.

Đi ngang hàng nước dừa, nhớ món dừa tắc hồi xưa mình đi làm về hay ghé uống, nhớ cả chị bán dừa hồi xưa có nụ cười hiền queo, thế là đập đập gấu "Gấu ơi dừa tắc". Gấu quay xe lại, vừa chạy được đến hàng dừa thì chị bán dừa đã nhanh nhẹn phạt đầu hai trái dừa xiêm. Hai đứa chưng hửng "tụi tui chưa gọi mà!". Chị bán hàng rất chi là ngây thơ vô số tội "thì thấy hai người nên tui nghĩ là gọi hai trái dừa". 6000 một trái, vừa uống vừa tức mình, ký ức tươi đẹp hồi xưa thì bị đập bể te be một cách tàn nhẫn.

Đi một chuyến trăng (dập) mật về, hai đứa kết luận, càng ra phía Bắc càng bị chặt chém nhiều hơn, dịch vụ cũng tệ hơn. Cũng may còn cái quán nhỏ ở Cẩm Nam, có dì bán hàng hiền ơi là hiền, với dĩa hến xúc vừa ngon vừa đầy, làm mình vẫn còn tin có những người dễ thương còn tồn tại.

Mới vừa rồi ngồi tám với đám em, mình than về VN thấy buồn. Buồn vì bị chặt chém, bị gạt gẫm, bị chèn ép, bị mất lòng tin vào những người nói cùng thứ tiếng với mình. Em cười hé hé, chuyện bình thường chị ơi, ở VN ai cũng vậy mà, tại đời sống khó khăn.

Tại em vô cảm, hay tại mình đi xa lâu quá rồi nên thành vô cảm? Hồi xưa sống, thấy cũng bình thường mà?

2 comments:

Rita said...

Hôm Tết e đi thực tế từ Cần thơ đi dài ra Huế, bị khứa, bị chặt, bị chém thành 8 khúc.
Tới giờ e thành vô sản luôn đóa :))

Ugly duckling said...

:)) chia buon voi em