Mưa và dù

Mùa này trời hay mưa. Mưa bên này thì ít khi lớn, cứ lâm râm lâm râm, đủ ướt tóc nếu đi ngoài mưa lâu quá. Nên thiên hạ toàn che dù. Đi ngoài đường, nhìn dù đủ màu đủ kiểu khá vui. Nhớ hồi xưa chú Saad trong lab có cái dù đỏ rực, mỗi lần mưa mà nhìn chú che dù thấy giống phim Ý.

Có bữa mình che dù đứng chờ xe bus, có cô bé chạy ù vô núp vào mái hiên ngay cạnh mình. Cô bé cũng chờ xe bus, miệng đeo khẩu trang, chắc đang bị cảm. Mình suy nghĩ mất một tí, nói chung vì dân Hàn rất ngại người lạ, nên cũng sợ nếu mình kêu cô bé che dù chung cổ lại tưởng mình bị les. Nhưng rồi cũng kêu thử, thấy cổ mừng rỡ cảm ơn, mình cũng mừng.

Bữa nay tới lượt mình quên mang dù. Cái xe bus thì chờ mãi không tới. Nói chung cũng chẳng hy vọng gì có người tử tế cho ké dù, vì thật ra không phải dân Hàn không tốt bụng, nhưng cái truyền thống việc ta ta lo hình như cũng đã thâm căn cố đế. Lên subway hay xe bus cũng ít khi thấy thanh niên đứng dậy nhường chỗ cho người già.

Đứng một hồi, dòm lên thấy hình như trên đầu mình cũng được che một góc dù. Dù của cô bé đằng sau. Tới lượt mình suy nghĩ coi có nên cảm ơn cổ không, vì thiệt tình không biết là cổ cố ý che cho mình, hay là do hai đứa đứng sát nhau, mà cái dù của cổ thì to.

Quay tới quay lui, liếc liếc, thấy cổ cũng không dòm mình, nghĩ giờ mà tự nhiên mình nói cảm ơn có khi cổ tưởng mình khùng, nên cuối cùng cũng không cảm ơn gì ráo. Nhưng thấy ấm áp hẳn ra.

0 comments: