Hạnh phúc cứ đầy lên theo thời gian.
Bạn hỏi, có còn tiếc Hàn quốc không. Mình trả lời đã không thấy tiếc một chút nào hết khi vừa đặt chân đến Úc. Mặc dù mất công việc làm đãi ngộ rất tốt và một tương lai sự nghiệp có vẻ hứa hẹn. Mặc dù biết sẽ khó khăn hơn, sẽ tốn kém nhiều. Mặc dù biết sau này có khi mình xuống cấp thành bà nội trợ hoặc code dạo. Nhưng hiện tại thì vẫn thấy sung sướng vô cùng vô tận, ngay từ khi ôm chặt gấu ở sân bay.
Tự nhiên mình thành giống bà nội trợ chính hiệu, sáng thức dậy nấu đồ ăn sáng, chuẩn bị cơm hộp cho gấu mang theo. Chiều canh me sao cho thức ăn vừa chín cũng là lúc gấu về tới nhà bấm chuông binh boong. Mình ngạc nhiên sao mà mẹ mình với mẹ chồng mình than ở nhà buồn, mình chả thấy buồn tí xíu nào cả. Mình hạnh phúc thấy gấu ăn ngon. Mình hạnh phúc khi được tám chuyện với gấu, ôm tay gấu, nhổ tóc bạc cho gấu và những chuyện linh tinh khác. Mình hạnh phúc được làm nũng và được tỏ ra yếu đuối ngốc nghếch.
Mình còn hạnh phúc vì được lười biếng. He he, mình tự bào chữa cho bản thân là mình đã làm việc nhiều một thời gian dài, giờ nên nghỉ ngơi một chút. Nhưng mà cái "một chút" đó kéo dài tới mấy tuần, mình cũng tự biết là mình đang lười biếng. Phải làm việc thôi :P
Ừ làm việc thôi. Việc mặc dù kiếm được rất ít so với hồi trước, nhưng mà cũng giúp được cho gấu. Tối hôm qua mình xót cả ruột khi thấy gấu ngồi làm đến gần 2g sáng. Nên giờ mình ngồi làm việc, cũng thấy hạnh phúc.
1 comments:
Cho mình được vui ké với nha. Vừa đọc vừa tưởng tượng... hạnh phúc thật bình dị phải hông? Không ở đâu xa, thật gần, rất gần...
Post a Comment