Nước chảy xuôi

Mình hay càu nhàu mẹ lo cho thằng em quá đáng. Lo tới nỗi nó đi học phải chạy theo thắt khăn quàng, bữa nào không thắt nó quên. Lo tới nỗi bây giờ nó đi làm rồi cũng không góp được đồng nào đi chợ, thậm chí không tự để dành tiền đi học anh văn được. Ngay cả cái hồi nó đi học luyện thi đại học còn phải chở đi từng ngày.

Mẹ chống chế, tại nó tay lái yếu, đi cứ hay tông nọ tông kia, mẹ mới lo.

Mình la trời trời, còn con thì sao? Tới bây giờ tay lái con cũng còn yếu đây nè! Mà cái hồi con mới biết chạy xe được mấy bữa, mẹ đã kêu con chạy ra đầu ngã tư Hàng Xanh mua đồ, chạy ngược chiều sát lề thấy xe đông sợ gần chết (thiệt ra giờ nghĩ lại, lúc đó sợ là do mình bị cận, chạy xe ngược chiều đèn lóa mắt chả thấy gì). Rồi còn nữa, mùa hè đó con tập chạy xe, đầu năm mẹ đã cho con tự chạy từ Cầu Sơn lên Hai Bà Trưng học, sao mẹ không lo?

Mẹ nói, thì hồi đó nghèo quá nên đành vậy đó mà!

Cứ vậy, nửa giỡn nửa thiệt, có khi vui miệng mình cũng chọc, sao mẹ lo cho hai đứa kia không có ai nấu cho ăn, không ai giặt đồ cho, mà mẹ không lo cho con?

Mẹ nói, sao không lo, cái hồi Ti đi Hàn mẹ sợ gần chết, sợ Ti đói Ti bệnh. Mà giờ tại lo nên mẹ mới lặn lội qua tới đây nè, chứ già rồi lưng đau chân đau gần chết, ham hố gì đi chơi đâu con!

Mình nghe vậy giật mình. Ngậm ngùi được một thoáng rồi lại quên. Lại vô tư vô tâm chê món này mặn, món kia ngán. Lại cằn nhằn mẹ "Sao con nói để đồ đó con phơi mà mẹ chạy ra chi rồi gió lạnh bịnh", nhưng sáng nào cũng ngủ lăn quay để mẹ lụi cụi mang đồ đi giặt. Tự bào chữa cho mình là bận trông con, để mẹ loay hoay nấu ăn giặt giũ rửa chén, nhiều lúc làm biếng chơi với thằng nhỏ cũng mang xuống "ngoại ơi ngoại ơi". Mẹ đang ngồi đọc truyện hoặc nghe nhạc hoặc nói chuyện với bạn bè, lại vui vẻ chơi với nó để mình nằm khểnh trốn con một lát.

Nói túm lại, mình tự bào chữa cho mình bằng lời của mẹ mỗi lần mình cằn nhằn càu nhàu sao mẹ cứ lui cui nấu cơm suốt ngày "Thì mẹ rảnh cũng đâu biết làm gì đâu, chán muốn chết!". Để tự cho mình cái quyền nằm ình ra cho mẹ chăm sóc. Để bớt áy náy khi lâu lâu có chuyện gì đó làm mình nổi nóng lên "dính đạn" sang mẹ. Mà toàn những chuyện lo lắng vu vơ, như thằng nhỏ có ít cứt trâu xù xì trên góc trán, mình lo cuống ngồi search coi nó có phải bị chàm không. Mẹ cười bảo chàm gì mà chàm, không phải đâu, không sao đâu. Mình la "mẹ thì lúc nào cũng không sao đâu". Mẹ lặng lẽ đi về phòng. Mình biết lại sai rồi, nhưng trốn câu xin lỗi.

Mà tất cả những lần mẹ nói "Không sao đâu" đúng là rồi không sao thiệt. Dù sao mẹ cũng đã nuôi ba đứa con, còn mình thì mới tập tọe làm mẹ được mấy tháng, con hắt xì cái cũng lo, con khóc lóc tí cũng sợ. Những lúc hai mẹ con ngồi nói chuyện này chuyện nọ, mẹ nói trời ơi, ba cái linh tinh đó lo làm chi, như tụi con hồi xưa mới đáng lo kìa. Ti hồi đó bị suyễn, thỉnh thoảng nửa đêm tự nhiên thở khọt khẹt khọt khẹt, mẹ hoảng hồn kêu xích lô bế vô bệnh viện. Đã sợ mà còn nhìn thấy người ta cấp cứu rên la tùm lum, làm mẹ run cầm cập. Con cười he he. Nhưng hiểu. Giờ có con rồi, mới hiểu suốt mấy chục năm trời đó mẹ đã lo lắng cho mình thế nào. Hiểu nhưng vẫn quên. Cũng không phải quên hẳn, lâu lâu nhớ ra lại ráng làm cái gì đó để an ủi mẹ, an ủi cái sự áy náy của mình, rồi lâu lâu lại quên và thấy mình lại làm sai cái gì đó nữa rồi.

Mẹ thích nấu ăn và vẫn hay nấu ăn nhiều. Bữa ăn đầy ú thịt cá, ba tháng mình tăng ba ký. Tới bữa cơm mình giương khẩu hiệu "tăng rau giảm thịt". Mẹ nói ừ để mẹ nấu nhiều rau. Rau nhiều lên nhưng thịt vẫn vậy, mình vẫn mập lên từng ngày, thiệt ra còn là vì ăn quá nhiều mấy thứ chè với bánh ngọt mẹ làm. Có bữa mẹ nhắc lát nhớ ăn chè, mình nổi quạu la lên bộ con là heo sao mà mới ăn xong đó giờ ăn tiếp, con sắp mập thành heo rồi nè. Mẹ cười gượng, nói kêu ăn mà cũng la nữa. Con còn ráng nói ai biểu kêu con ăn miết chi, đàn bà con gái ai chả thích mi nhon, mẹ thì đòi xuống ký mà sao mẹ cứ nói con mập mới đẹp!

Rồi có bữa ép thằng nhỏ uống sữa mà không được (thằng nhỏ ba tháng cái lâu lâu không chịu bú bình), ngồi nghĩ nghĩ tự nhiên hiểu tại sao mấy bà mẹ hay muốn con mình ăn nhiều một chút, tại sao mẹ đi qua bên này thương hai đứa kia ở nhà ăn cơm hộp riết, tại sao mẹ suốt ngày nghĩ nấu món này món khác, trong khi mình cứ bảo mẹ làm gì cũng được, đơn giản thôi, tụi con cũng không quan trọng chuyện ăn uống. Ừ thì bảy tám năm rồi, số lần về được nhà ăn cơm mẹ nấu đếm trên đầu ngón tay. Mẹ sang được bên này sáu tháng, chắc là từ trước khi đi rất lâu đã ngồi tính miết coi sang đó sẽ nấu cho con ăn những thứ gì để bù đắp lại bảy tám năm đó và cả những năm tháng sau này.

Mẹ hay than nhớ ông bà ngoại. Con cũng nhớ ông bà ngoại, cái nhớ thêm vào xót xa tiếc nuối, vì suốt một tuổi thơ được ông bà chăm sóc, chưa kịp làm gì thì ông bà đã đi mất về bên kia trời. Mẹ an ủi, thì bao giờ chả vậy, nước chảy xuôi.

Ừ thì nước chảy xuôi, mà con lại là một cục đá không biết cách lội ngược dòng. Cho nên lâu lâu nghĩ hay là tranh thủ mẹ còn ở đây, ôm mẹ vài cái, xoa đầu cho mẹ lúc mẹ nhức, hay đấm lưng cho mẹ lúc mẹ đau, nhưng lại thôi khi mẹ nói không cần đâu mẹ uống thuốc là hết. Cho nên lúc nghe mẹ kể thằng em có phòng riêng mà không chịu ngủ, cứ hay chạy qua đòi ngủ chung, mặc dù mẹ với nhỏ em nằm trên giường nó nằm đất, lâu lâu thò tay lên ôm bụng mập của mẹ, tự nhiên mình thấy mình mới là thua kém thằng em (mà trước giờ mình nghĩ nó hơi tệ) hàng vạn dặm.

1 comments:

Unknown said...

em tưởng chị yêu "hắn" lắm, té ra cũng có lúc ngán ngẩm "hắn" như vầy. *Hắc hắc* Con người mà, đôi lúc cũng muốn nằm phơi bụng ra mà hưởng thụ, nhưng rồi cũng phải lạch bạch đứng dậy đi làm thôi.

Chị coi như bị quả báo vậy. Trước đây mẹ chăm chị như thế nào, giờ phải chăm con như thế ấy. Hây da~ Tự nhiên cảm thấy mình thật sung sướng, cho dù buổi sáng nằm nướng khét ngẹt cũng chã có ai la rầy.

Chị ráng chịu khổ khoảng... hai ba chục năm nữa đi. Tới lúc đó rồi ngồi hưởng phúc.

Hắc hắc