Quên

Mình học công nghệ thông tin, nhưng lại có thói quen không nhớ nổi những gì thuộc về thông tin.

Ví dụ như hai đứa em mình, nói ra thì quả thật xin lỗi tụi nó, nhưng mãi tới giờ mình vẫn không nhớ tụi nó đang làm ở công ty tên gì, số mấy đường nào.

Đối với hai đứa em mình còn vậy, nói chi tới người khác. Bởi thế nên nếu có ai hỏi mình về một người bạn nào đó đang làm gì ở đâu, mình sẽ trả lời rất hàm hồ. Thiệt tình xin lỗi các bạn, đơn giản là mấy chi tiết đó không cách nào tồn tại lâu trong đầu mình được.

Thay vào đó, mình nhớ bạn này hay cười, nụ cười rộng khoe hàm răng trắng bóc, hai má lúm đồng tiền, lúc bạn cười con mắt cũng nheo nheo cười theo. Mình nhớ bạn kia có cái cổ trắng bóc mịn màng, hầu như không thấy xương quai xanh, lúc đeo dây chuyền nhìn thiệt đẹp. Mình nhớ cái dáng bạn nọ ngồi, nhớ kiểu nói chuyện của bạn kia, nhớ cái dáng đi rất đặc biệt của bạn nọ.

Có một lần, mình nhận được một cú điện thoại, người trong điện thoại hỏi "nhớ ai không?". Giọng nói cũng không hẳn là thân quen, nhưng lại làm cho một ít cảm giác xưa cũ gì đó động đậy trong tâm trí. Mình hỏi mà cũng không dám tin lắm, phải T không. Trời ạ, phải! Nhỏ bạn hồi cấp 2. Gần hai chục năm không gặp rồi. Ngay cả khuôn mặt nhỏ trong ký ức mình cũng đã hơi mờ đi. Nhưng cảm giác lại dắt mình đi rất đúng hướng.

Lại nói về chuyện mình không nhớ nổi thông tin. Chuyện đó làm mình gặp nhiều khó khăn khi nói chuyện với người khác. Ví dụ như gặp lại bạn cũ. Sau màn hỏi han là bắt đầu tám về mấy đứa bạn khác. Mày nhớ nhỏ A không? Nhớ chứ! Giờ nó làm gì? .... (tắc tị!!!).

***

Có một thời gian cũng thấy chuyện mình không nhớ thông tin là cái gì đó cũng không tệ. Đó là khi đọc Hoàng Tử Bé.

"Những người lớn rất thích chữ số. Khi bạn nói chuyện với họ về một người bạn mới, không bao giờ họ hỏi bạn về cái cốt yếu đâu. Họ không bao giờ hỏi: "Giọng nói hắn ta thế nào? Hắn thích chơi trò gì? Hắn có sưu tầm bươm bướm không?" Họ chỉ hỏi bạn: "Hắn ta bao nhiêu tuổi? Hắn ta có mấy anh em? Hắn ta cân nặng bao nhiêu?" Thế đấy. Sau đó, họ cho vậy là họ hiểu hắn ta rồi. Nếu bạn nói với những người lớn: "Tôi có thấy một cái nhà gạch mầu hồng với hoa phong lữ trên cửa sổ, và chim bồ câu trên mái ..." họ chẳng làm thế nào mà hình dung nổi cái nhà ấy như thế nào đâu. Phải nói với họ: "Tôi đã thấy một cái nhà 10 vạn franc". Họ sẽ kêu ngay: "Ôi thật xinh đẹp làm sao.""

Chà, lúc đó thấy mình cũng chưa tới nỗi số hóa mọi vấn đề.

***

Nhưng mà, hôm nay, tự nhiên nhớ tới một người bạn cũ. Vẫn còn nhớ khi bạn cười đuôi mắt nhăn tít hiền hậu, mũi cũng nhăn, cái kiểu cười nhe răng giống như là "khì" một cái. Vẫn còn nhớ cử chỉ của bạn lúc nào cũng thong dong điềm tĩnh. Vẫn còn nhớ giọng Bắc của bạn ngọt ngọt, có lúc nghiêm khắc, có lúc lại hài hước. Vẫn còn nhớ đêm đó biển sáng rực ánh trăng, những con sóng nổ tung từng đợt trắng xóa dọc theo bờ, gió lao xao rừng dương đen thẫm, bạn đứng chắp hai tay sau lưng, tỉnh queo đứng nhìn biển, chờ nàng tiên cá lên trả lại đôi giày mình mang giấu dưới một gốc cây đổ.

Vậy đó, nhớ cũng nhiều chi tiết lắm, nhưng khi mình nghĩ tới chuyện search thử coi bạn có facebook hay trang cá nhân nào không, mình hoảng hồn nhận ra mình quên mất tên bạn rồi.

Không phải là nghề nghiệp hay công ty, mình quên luôn tên bạn, trời ơi!!

0 comments: