Thiền học ký

Cũng chả biết tại sao Vịt có hứng thú với chuyến đi học Thiền này thế. Cái máu ham chơi thì đã hẳn rồi. Nhưng một phần nghe cái chữ Thiền nó cũng hay hay. Dạo này ham chơi ham ăn quá, đi vô chùa học cách tịnh tâm một bữa xem có khá hơn được tí nào không.

Bà con ở nhà học thi hết, lên xe vịt không có đồng bọn, một mình ngồi một ghế. Lần lượt ban tổ chức (3 cô cậu người Hàn) ngồi vào làm quen. Nhí nhố một lát thì ai về chỗ nấy, vịt tranh thủ ghế trống lăn ra ngủ. Sướng. (Tự an ủi mình thế, chứ nhìn bà con GSP cười giỡn om sòm thấy cũng hơi thèm. Ai bảo mình kém giao tiếp chi)

Nghe nói chùa nằm trên núi, cứ tưởng tượng sắp lên đến một cái như Thiếu Lâm Tự, bốn mặt là rừng, thâm nghiêm trầm mặc, chuông gõ binh boong. Khi xe đến nơi bà con cứ ngơ ngác hỏi nhau có đến nơi thật chưa hay chỉ dừng lại nghỉ ăn trưa, vì điểm đến thật sự không giống cái chùa tí nào. Kiểu kiến trúc nửa tân nửa cổ, toàn hình khối bằng đá nhìn lành lạnh nhưng được trang trí bằng khá nhiều chữ Tàu nên cũng có vẻ xưa xưa. Một dòng suối giả phía trước và một dòng suối thật ào ạt phía sau. Bốn phía là đồi, nhưng thỉnh thoảng xe cộ vẫn chạy veo veo. Một dàn chào đông đúc đang tập trung truớc của, mặc áo xam xám cũng hơi giông giống người nhà chùa. Chào gập lưng. Mỗi sinh viên được phát cho một cái thẻ tên và một cái áo jacket xám. Lên phòng cất ba lô xong, hí hửng mặc áo thấy rộng rinh, nhưng vẫn khoái vì cảm giác mình đang bắt đầu sự nghiệp đi tu (24h).
Ăn trưa. Rau rau và rau. Càng tốt, rau bên này mắc mỏ. Nhưng ăn xong thì thấy tôm, con nào con ấy to đùng, và cá, và mực... Quái chùa kiểu gì thế nhỉ??? Muốn ăn tiếp quá, nhưng tự bảo mình đã đi tu thì bớt tham sân si đi một tí, nên thôi theo bà con đi cất khay. Một lát sau nghe Tâm bảo lúc nãy ăn thêm tôm căng cả bụng, mới thấy hơi tiếc tiếc :D
Xong cơm trưa thì đến tiết mục đầu tiên : Thể dục thiền. Xếp ba hàng ngang, xoay tới xoay lui xem có đụng tay nhau không (chủ yếu là để dãn cái lưng một tẹo và tranh thủ ngó coi ai đứng xung quanh mình). Động tác đầu tiên, một tay lên trời một tay xuống đất, người vẹo lên như cái cung. Tâm kêu oái em no quá không uốn được. Động tác thứ hai rồi thứ ba. Lần lượt tất cả mọi người đều la oai oái, vì cái cô làm mẫu dẻo quá, làm theo muốn quẹo luôn mấy khúc xương. Tư thế cuối cùng, anh em Việt Nam khoái chi reo hò, Hàm mô công các chú ạ, một hai ba ta cùng chưởng... Máu võ lâm nổi lên mà có mấy cú chưởng thái cực eo eo nặng ẹo thì không đã tí nào, Tâm túm anh Cường biểu diễn thêm vài cú Taekwondo. Anh HA chụp hình xong rồi kêu om, Tâm ơi em đá vào cái gì thế...
Tiết mục thứ hai là giới thiệu chung về thiền và văn hóa Hàn. Bà con ngủ dặt dẹo trong phòng họp. Phải thừa nhận công nghệ quảng cáo của Hàn cực tốt, họ quảng cáo cái chi cũng hấp dẫn cực kỳ. Mấy cái cung điện cũ rích lè tè mà quay phim lên đẹp không chịu được. Khả năng trùng tu của họ cũng cực cao. Chả bù cho VN mình, di tích cảnh quan cung đình đền đài, cái chi cũng có mà cứ để cho nó mốc meo đi.
Đến mục học thiền. Giờ mới biết là mình sẽ chẳng đi đến chùa chiền gì sất, hay đúng hơn ở đây cũng có một cái hall giông giống cái chùa. Mỗi người ngồi lên một cái nệm. Được nghe giới thiệu về cách thức ra hiệu lệnh (bằng một cái gọi là joopy, như hai cái thước gỗ chập lại đánh vào lòng bàn tay nghe chách chách), về vái đứng và vái quỳ. Xong thực hành. Đầu gối xuống trước, tay phải, tay trái, gập xuống nào. Có tiếng cười rích rích, cái tư thế trán xuống đất mà mông lên trời này chắc bọn Tây chưa hề thử bao giờ. Mấy cô Hàn nhẹ nhàng nhắc, em ơi, thâm thấp cái bottom tí...
Thiền tập một. Thở ra thật dài và đừng thèm nghĩ đến chuyện hít vào (vì mình sẽ tự hít vào, không thì mặt mũi tím tái lăn đùng ra ngất ngay). Tất cả những tạp niệm thổi phù phù cho nó ra ngoài hết. Thấy cũng nhẹ nhàng hơn tí đỉnh. Thảo nào người ta buồn hay thở dài.
Nhắm mắt và chụm ngón tay. Ráng cảm nhận mạch đập ở đầu ngón tay nào. Thầy ơi sao em chả feeling gì ráo.
Xong mười lăm phút ráng làm rỗng đầu óc (thật ra là suy nghĩ lung tung), bà con tranh thủ vừa duỗi chân tay vừa than thở. Ôi ôi cái chân... Mới tập một thôi các anh chị ạ, ráng mà quen đi nhé.
Giờ ăn tối. Mỗi người được phát cho một bộ đồ ăn truyền thống nhà chùa, gồm có bốn cái tô lớn nhỏ lồng vào nhau, một cái khăn lót, một bộ đũa muỗng, tất cả cột bằng một cái khăn xám. Trên phủ một chiếc khăn trắng, ban đầu cứ tưởng là khăn ăn, sau mới té ngửa (vì sao thì bạn xem hồi sau sẽ rõ)

-----------------------------------------------
Tập 2: Công dụng mới của Kim chi

Trước bữa ăn, dĩ nhiên phải học cách ăn. Nhưng trước khi học cách ăn thì mọi người phải xếp sao cho tất cả các bộ đồ ăn theo hàng dọc thật thẳng không lệch centimetre nào (các chú Hàn nghĩ ra cách so theo vạch trên giấy trải sàn mới hoàn tất được khâu này). Mọi người chăm chú xem ông sư trong băng video gỡ dải băng, gập lại cẩn thận, xếp bốn cái tô ra khăn ăn theo thứ tự góc lượng giác 3, 1, 2, 4. Một người sẽ rót ít nước vào tô to nhất, dùng nước này tráng tô, xong đổ sang tô sau, lại tráng tô, lại đổ... đến cái tô bé nhất thì để luôn đó, khi ăn xong sẽ dùng nó mà rửa tô.
Cơm canh và các món ăn được phục vụ tuần tự. Muốn lấy bao nhiêu thì lấy nhưng phải ăn bằng hết, vì ăn xong phải tự rửa tô. Cách thức rửa tô như sau: trước khi ăn lấy một miếng kim chi nhúng vào canh ngoáy cho sạch ớt và gia vị, xong dán lên thành tô cơm. Khi ăn xong sẽ được phát một ít nước cơm (hay nước gì đục đục trăng trắng chả biết), dùng miếng kim chi đó mà tráng rửa thành tô, xong đổ cả kim chi và nước sang tô khác, lại rửa, lại tráng ... và sau cùng thì uống luôn nước đó và nhai cả kim chi (đến khâu này bà con la lên cùng một lượt, đầy vẻ hãi hùng). Xong lấy nước tráng tô đầu tiên để rửa lại các tô một lượt (rửa bằng tay). Nước tráng tô thì đổ vào một cái thùng (bà con thở phào, may quá cứ tưởng phải uống luôn nước này thì cả bọn đi súc ruột). Xong lấy khăn lau sạch tô, gói ghém như cũ và phủ khăn lên, mang cất (có ai giặt cái khăn đó không hả trời? Hay lần sau lại mang ra xài lại? :-&)
Màn phát cơm và thức ăn kéo dài hơn hai mươi phút. Bà con đói xanh mặt ngó nhau. Ăn xong thì quên sạch không biết nước nào tráng tô rồi uống, nước nào không, khá nhiều bà con lấy nước ban đầu ra tráng tô xong rồi nhắm mắt nhắm mũi ực luôn, xong mới thấy người ta lù lù mang nước gạo đến ... Tội nghiệp chú người Đức bên cạnh bị đau bụng từ trưa...
Buổi tối học thiền lần hai. Trước khi thiền là màn đọc kinh bằng tiếng Hàn (bà con nước ngoài cứ thế ngó nhau, riêng anh Cường thì nhắm mắt nhắm mũi cầu nguyện rất chi là thành khẩn). Tiếp đến là 108 cái lạy. Cái chú bị đau bụng kiên quyết không lạy, ngồi thương cảm ngó bà con xì xụp.

Tại sao lại phải lạy 108 cái? Sư thầy giải thích là do người ta có 108 khổ nạn hay nghiệp chướng gì đó, lạy một cái thì được giải bớt một phần. Vậy sau khi con lạy rồi có qua được midterm môn xác suất không thầy ơi?
Lạy xong ngồi xoải chân thở. Thiền xong một tập thì bắt đầu nằm vạ vật. Thiền xong tập nữa thì bà con xếp hàng ngồi đấm bóp cho nhau, thêm tập nữa, tập nữa ... ôi cái lưng .... ôi cái chân ... Mấy cô cậu nằm gác lên nhau rên rẩm. Cái chùa nhìn giống cái nhà ... gì đó (mô phật tha tội cho con)
Xong xuôi, các sư cụ an ủi bọn trẻ bằng cách cho ăn một bữa ttok và cam chuối cà chua (chắc là trái cây còn sót lại sau bữa tối). Dòm trái chuối nhớ lúc chiều, khi học về cuộc sống trong chùa, xong đến phần đặt câu hỏi, một cậu hùng hồn chỉ vào đĩa chuối trên bàn thờ Phật "Why ...banana?"
11g tan cuộc đi ngủ. 5g sáng phải dậy. Đi tu hóa ra khổ thế ... Mỗi phòng khoảng 10 người. Chăn mền tự lôi trong tủ ra. Mấy cô gái than vãn om lên vì không có phòng tắm. Trong lúc bà con chạy đi chạy lại thì vịt xách máy đi lang thang, nhưng tối quá chả chụp được gì. Thích quá cái tiếng nước rì rào của dòng suối về đêm. Xong leo lên văn phòng trung tâm ngồi check mail và ghi nhật ký đến 1g sáng.

0 comments: