Guitar và những chuyện linh tinh

Lâu lắm rồi mới có một buổi như thế. Ngồi quây quần bên nhau và hát. Tiếng đàn guitar bập bùng. Những ánh mắt lấp lánh. Gió thênh thang trôi qua những ngọn đồi.

Nhớ những ngày xưa. Cái thời sinh viên ngông nghênh điên rồ với quá nhiều giấc mơ không thực. Những ngày cả câu lạc bộ ngồi trên bãi cỏ trong sân B4 và hát. Anh Phương đàn guitar. Những đứa con trai khác trong câu lạc bộ cũng tập tành đàn, nhưng không ai đàn hay như anh được. Nhớ Đại ca. Sao mãi về sau em mới nhận ra Đại ca hát hay lạ, có nhiều khi ước ao được nghe lại Đại ca hát Giọt nắng bên thềm. Con vịt ngày xưa chỉ giỏi khóc, bắt nạt và giận hờn, và nhéo tai Đại ca. Bây giờ lớn rồi, có muốn bị ai cốc đầu cũng khó. Nhưng mà cái tiếng đàn hát hôm qua sao mà làm em thèm quay về ngày xưa thế không biết.

Nhớ biển Long Hải về đêm. Năm sáu đứa bắc ghế bố ra sát chân sóng. Một bên là biển âm trầm sóng. Một bên là trăng huyền hoặc. Cái đàn guitar vay được từ một đám nhậu. Gấu đàn. Cả đám hát nghêu ngao. Trong một khoảnh khắc, không còn công việc, không còn những toan tính thường ngày, không còn thấy mình ngày một cỗi cằn đi. Chỉ có một đám trẻ con đang nghêu ngao những giấc mơ xưa cũ.

Và hôm qua ... Có lẽ là ngày sinh nhật cuối cùng của vịt với những người bạn ở đây. Sinh nhật muộn và những lời chúc muộn. Và cái thói quen hay chạy xất bất xang bang của vịt làm nó không thưởng thức trọn vẹn được buổi tiệc. Khi mua bánh xong quay lại thì tiệc đã tan. Muốn kêu réo ai đó ngồi lại đàn hát thêm chút nữa, nhưng lại thôi. Rồi một lúc nào đó vịt rời Hàn, chắc sẽ nhớ mãi ...

0 comments: