Thu đến và đi vội vã. Chưa kịp ngó mình điệu đàng trong cái khăn voan choàng cổ đã thấy lạnh co ro trong áo khoác. Cỏ vẫn còn xanh, hoa cúc vàng cúc đỏ thì đã tàn. Chỉ còn một loài cúc trắng rực lên bên đường, mỏng manh xao xác.
Mọi việc xoay vòng một cách đáng sợ. Buổi tối từ lab lầu ba ghé xuống lab tầng hầm, mấy chú bạn vẫn còn đang chăm chú làm việc. Thì về một mình. Cái lạnh thiếu người chia sẻ thành ra ngun ngút. Cũng là một con đường, khi đi một mình sao mà dài quá đỗi. Ở một nơi xa, có người cũng đang đi một mình. Mẹ cũng đi chợ một mình. Bé Lùn ngủ một mình. Và nhóc Tin xem phim hoạt hình một mình, học bài một mình. Giả như về nhà chơi thì có thể lấp đầy những khoảng trống đó, nhưng mà nếu về nhà làm việc thì sao nhỉ? Sáng đến chiều chúi mặt trong công ty, biết đâu lại cũng chẳng đồng hành được với ai.
Mà rồi người ta cũng phải đi hết con đường dù là cô độc. Rồi người ta cũng phải tự tìm lấy cho mình một người đồng hành. Những đứa em rồi sẽ có người yêu, rồi lập gia đình... Chỉ có mẹ... Mình nói, mai mốt mẹ về ở với con, mẹ chỉ cười. Con gái theo chồng. Mà thỉnh thoảng mình cũng có ý nghĩ đó thật, nghĩ là mai mốt mình sẽ theo người ta về một căn nhà nho nhỏ nào đó. Có sống chung với nhà chồng hay không thì không biết, chung cũng được, đã từng có nơi nào mình sống mà người ta ghét mình đâu. Và rồi giật mình. Còn mẹ nữa mà. Cuộc đời người không có mùa xuân quay trở lại sau mùa đông giá. Mẹ đang ở vào mùa thu, nhọc nhằn đã dịu đi nhưng người thì đã như cây cỏ ngả vàng. Mẹ sẽ tiếp tục đi tiếp con đường mùa đông một mình sao?
Mà mùa đông thì lạnh lắm...
0 comments:
Post a Comment