Hôm nay ngồi lục trong đám nhạc kiếm một bài vui vui để gửi cho nhóc. Không dám gửi nhạc buồn nữa, sợ nhóc lại buồn khờ người ra.
Tìm mỏi cả mắt. Sao những bài mình thích toàn buồn xo không nè trời? Cả những bài về tình iu dạng lạc quan (nghĩa là không có you left me hay cái gì tương tự vậy) cũng có âm điệu da diết thế nào.
Phải đổi gu nghe nhạc thôi.
Nhưng mà phải công nhận, nghe nhạc buồn vẫn thích :">
----------------------------------
Cái list nhạc đang chuyển đến bài A kiss at the end of the rainbow.
Thật lạ, lần đầu nghe bài này là trong đêm trao giải Oscar. Hai người biểu diễn tạo cho mình một ấn tượng rất đậm về một tình yêu đã đứng tuổi, dịu dàng ngọt ngào. Cuối bài, họ kiss nhau ^.^
Chưa từng xem cái movie đó, nên chưa biết cái cảm giác của bài hát khi lồng vào phim nó thế nào. Nhưng bây giờ mỗi khi nghe lại bài này lại thấy nó dịu dàng thế nào ấy. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu.
0 comments:
Post a Comment