Trước hết xin đính chính, không phải con vịt này :D
Mà là một con vịt nó thấy ở đảo Síp.
Lúc đó cả đoàn đi thăm một cái làng cổ và đang trên đường về. Qua một đoạn cầu dọc một con suối. Gọi là cầu, vì nó là một khúc đường nằm chót vót trên cao, suối chảy tít phía dưới chân núi, cách nhau về chiều ngang thì chỉ có chừng dăm mét mà chiều cao thì cả mấy chục mét.
Nó nổi hứng lên ngồi lại bên vệ cầu, chân đung đưa vào khoảng không, chợt nhìn thấy một cái xác vịt (má ui...) trôi lập lờ dưới suối, ngay chỗ nước xoáy gần mấy tảng đá. Một cánh cụp một cánh xòe, con vịt nổi phập phều, xoay xoay nhẹ nhẹ theo sức cuốn của dòng nước.
Nó dòm một cách thương xót (dù sao thì cũng là họ hàng nhà vịt ... :"> ). Dòm một hồi bỗng thấy kỳ kỳ. Dòng nước chỗ đó xoáy khá mạnh và chảy cũng khá mạnh. Tại sao cái xác vịt không bị cuốn trôi đi, hoặc không bị xoay tít mà cứ nổi lập lờ một chỗ.
Thế là dòm một lát nữa thì thấy con vịt ngóc đầu khỏi mặt nước và ... bơi. Hóa ra nãy giờ cu cậu kiếm mồi.... :D
Nó dừng ở một chỗ trên mặt nước, vẫn trong cái khu xoáy đó. Trông nó bình lặng và an nhiên. Cứ như là nó đang thưởng thức cảnh dòng suối và núi đồi xung quanh. Nhưng tư thế bơi của nó không giống đại đa số vịt khác cho lắm. Chả là một cánh của nó vẫn xòe ra, cứng quèo.
Rồi nó leo lên tảng đá đứng rũ lông. Rồi rỉa lông cẩn thận. Một cánh vẫn xòe lệt xệt. Rõ ràng cu cậu bị tật ở một bên cánh rồi (biết đâu chiều qua ông chủ định vặt lông, vừa bẻ một cánh thì nghĩ lại, hix hix).
Có một con vịt khác ngồi trên cầu và tự hỏi, làm sao với một bên cánh gãy, con vịt kia vẫn bình thản kiếm mồi nơi nước chảy xiết nhất của dòng suối. Và làm sao trông nó có thể hạnh phúc đến thế, thảnh thơi tự tại đến thế.
0 comments:
Post a Comment