Giờ nhớ lại, lúc nhỏ mình rất ít bạn. Hồi ba bốn tuổi hầu như không có bạn bè trong xóm, vì cả ngày trốn trong nhà chơi với bé Lùn. Bạn thân nhất của mình hồi đó là bé Lùn. Không phải vì mình không thích ra đường, hoặc không thích có bạn. Cũng chả hiểu sao, những trò chơi của tụi nhóc trong xóm làm mình rất khoái, vd như cái trò lấy xác dừa rang khô trộn với phẩm màu, rồi bán hàng cho nhau lấy giây thun. Rồi trò đổ bánh thọt đồ chơi. Trò làm bánh phục linh... Con nít xóm mình chơi trò gì cũng theo phong trào. Mình không quen biết mấy đứa nhỏ trong xóm, mà cũng không biết bắt chuyện với tụi nó thế nào. Hồi nhỏ, kỹ năng communication của mình là zero.
Năm tuổi, đi học, có những đứa bạn đầu tiên. Bây giờ còn nhớ, chắc là trong đám con nít lớp mẫu giáo hồi đó, mình là một đứa khá kỳ quặc. VD như trong khi tụi con nít phần lớn chỉ nhớ được truyện ba chú heo con hoặc bạch tuyết, thì mình đọc truyện Sherlock Homes, truyện kiếm hiệp, truyện Tom Sawyer, và biết rất rõ trên vũ trụ có các hành tinh, trái đất thì hình tròn và quay quanh mặt trời... Đống sách của cậu mua hồi đó biến mình thành một bà cụ non từ hồi 4 tuổi.
Chắc là do có ít bạn, đặc biệt là ít bạn thân, nên mình nhớ rõ từng đứa một, từng chuyện một. Từ AT, nhỏ bạn hồi mẫu giáo hay đi chung với mình xuống lớp bé Lùn (bé Lùn cũng học mẫu giáo trường đó, lớp mầm, mình cứ giờ ra chơi là chạy xuống ngó vô lớp nó). HĐ, nhỏ bạn hồi cấp 1 hay rủ mình đi nghe đàn piano trong giờ ra chơi. Lớp 3 và lớp 4, mình đi học về chung với 2 nhỏ bạn cùng tên T...
Mình là một đứa không biết giao tiếp, đến giờ vẫn thế. Mình khó nhớ mặt người, tên người. Mình khó bắt chuyện. Mình khó nhe răng cười nếu không phải thật lòng. Mình khó tin tưởng người khác. Khó cả ăn nói bình thường. Hồi nhỏ, mình cứ mở miệng ra là hay cà lăm, và rất ít khi nói chuyện. Mình hay đểnh đoảng và gây toàn những sai lầm mắc dịch.
Những người bạn, mỗi người làm thay đổi mình đi một chút. Năm cấp 3, mình học được sự thân thiết và tin tưởng lẫn nhau từ V. Học được từ N rằng khi một đứa bạn ăn nói bỗ bã với mình, và nói bậy như điên, thì nó vẫn có thể là người bạn rất tốt. Học được từ H cảm giác vui thích khi chia sẻ cái mình có cho người khác. Cũng là từ H, học được cách nói ra cảm xúc và suy nghĩ của mình. 3 năm cấp 3, mình bỏ dần cái vỏ cứng ngắc khô queo, từ từ biết cách sống sao cho tình cảm và cởi mở hơn, ít nhất là đối với những người bạn thân.
Đại học. Lần đầu tiên có những người bạn nói cho mình biết những suy nghĩ của mình là điên rồ, ngây thơ và ngốc nghếch. Có những người làm cho mình biết mỗi người đều có những mặt xấu và tốt. Có gắn bó, có giận hờn, có vui vẻ, có buồn bã. TA dạy cho mình phải làm sao để đừng gây nhàm chán cho người khác (và nó là ví dụ tiêu biểu: lúc nào cũng làm mình thấy thú vị). H làm cho mình nể phục bởi sự hiền lành chịu khó, và lúc nào cũng cố gắng vượt lên trên khả năng, cả sự can đảm và mạnh mẽ mình không có được. Y thì làm mình nể phục bởi tài năng và tính cách, cả vì sự thẳng thắn và cách sống rất thật.
Cũng là một thiếu sót to đùng nếu không nói đến ông xã. Quen nhau từ năm lớp 8. Đi học chung suốt mấy năm. Ông xã luôn là đứa mạnh hơn : trong khi mình hay nằm mơ thấy mình bị dí chạy khắp nơi, và tỉnh dậy toát hết mồ hôi vì sợ, thì ông xã cũng nằm mơ thấy bị dí, nhưng tới lúc cùng đường thì quay lại bem cho cái đứa dí theo tơi tả. Đi chung với nhau, lúc nào cũng là ông xã ra lệnh, và mình ngoan ngoãn nghe lời, vì mình thấy đúng.
Ông xã có nhiều bạn. Dĩ nhiên mình vẫn là đứa thân nhất, nhưng không phải lúc nào cũng đi chung với nhau. Thỉnh thoảng, thấy ông xã hay đi chung với một nhỏ bạn khác. Bao giờ cũng giới thiệu mình. Có nhỏ dễ thương, có nhỏ hiền lành, cũng có nhỏ điệu đà quá đáng. Có người làm mình cảm thấy như họ hơi lợi dụng ông xã vì tính ông xã khá rộng rãi trong chi tiêu. Có người đến rồi đi, có người ở lại khá lâu. Mình vẫn là đứa bạn gái lâu nhất.
Rồi đi làm parttime. Rồi đi làm fulltime. Mỗi người bạn mới lại góp phần làm thay đổi một góc của mình. Như những câu mà VA đã khuyên và mình cứ gặp problem là hay lấy ra để suy ngẫm. Như PP làm mình thích hoa và nhạc rock. KC lúc nào cũng làm mình cảm động.
Những người bạn. Không biết họ có nhận thấy những phần mà họ đã để lại trong mình. Như M, khi gặp lại có bao giờ nhìn tai mình và nhớ ra chính M đã làm cho mình đeo bông tai. Hay như bé H có nhớ chính nó đã làm mình biết ăn dưa leo và uống sữa tươi không đường... Cả về bản thân, tính tình, suy nghĩ, sở thích, thói quen, ... Nhiều khi mình tự hỏi, nếu không có tất cả những người bạn đó, thì bây giờ mình sẽ ra làm sao.
Có lẽ, một góc nào đó vẫn không thay đổi. Mình vẫn là con nhóc không biết communicate hồi xưa, và vẫn không biết mở miệng ra thế nào để nói một câu tử tế. Cũng không biết cách giữ liên lạc cho tốt. Cho nên, sẽ có rất nhiều người bạn không bao giờ nhận được lời cảm ơn của mình về những gì họ đã để lại cho mình. Nhưng chắc một điều, mình sẽ không bao giờ quên ai hết. Vì cứ thỉnh thoảng mình lại bắt gặp, trong một góc nào đó của mình, có dấu vết của một người bạn.
0 comments:
Post a Comment