Cá con, bánh bao và bánh khọt

Sid lùn mua một con cá. Hehe, làm mình nhớ mấy con cá của bé Hạnh hồi xưa.

Nó mua cá mà hông chịu mang về nuôi, lại để ở nhà mình. Chắc thấy thương tình 3 anh chị không có lấy một tí gì trong nhà gọi là phong thủy. Tội nghiệp con cá, mình đi làm cả ngày, sáng trước khi đi cho nó mấy hột thức ăn (có dám cho ăn nhiều đâu, lỡ nó phình bụng die luôn thì khổ), tối về nhiều khi lo chơi bời nấu nướng quên mất con cá. Kiểu này, cuối tuần Sid xuống, có khi thấy cá đổi màu.

Mai mốt mình mà có nhà, cũng sẽ làm cái hồ nhỏ nuôi cá. Hồ phải là hồ xi măng, cá thì là cá chép hoặc tai tượng, hé hé. Lỡ quên cho nó ăn mà nó có die thì mang chiên luôn, thế là đẹp.

***

Hôm CN làm bánh bao. Giao cho gấu mèo nhồi bột, gấu hỏi tính làm mấy cái bánh. Ba đứa, 6 cái chắc là vừa. Gấu bảo thế này thì ít bột quá, thêm một ít đi. Nhồi xong để đó cho nó lên men, hai đứa lon ton chạy đi mua vỉ hấp bánh. Quay về nhà thì ...ặc ặc, cục bột phồng lên to gấp mấy lần. Hehe, tại em chưa có kinh nghiệm.

Kết quả thay vì 6 cái bánh bao 2 trứng cút thì thezoo có khoảng 12 cái bánh bao 1 trứng cút. Ăn thử thấy nó cũng ngon ngon, trừ chuyện cái lạp xưởng Trung Quốc nó chả giống lạp xưởng tí nào (vịt vừa ăn vừa lầm bầm chửi ba cái đồ TQ, hé hé). Lẽ ra mỗi thằng chỉ ăn 4 cái, nhưng bạn Phi không ăn bánh bao (chắc tại thấy nó có khả năng bị bỏ độc). Thế là gấu với vịt xử lý lai rai đến tận sáng nay mới hết. Mà cũng ngộ, càng để lâu, hấp lại càng nhiều lần càng thấy nó ngon. Tự hỏi hông biết cái bánh bao mình ăn ở VN họ để bao lâu mà ngon thế.

Nhớ hồi xưa mẹ làm bánh bao, còn mình thì hăm hở nhồi bột. Hai mươi mấy năm ở nhà, chả bao giờ làm được món gì ra hồn, vì món gì mẹ cũng làm cả. Nhưng đi xa, muốn làm món gì cũng làm được tàm tạm, vì ở nhà cũng hay góp một tay phụ bếp. Bây giờ, lúc nấu ăn có gấu ngồi phụ nhồi bột, đi mua đồ có gấu đi chung, tự nhiên thấy hạnh phúc là hồi xưa đã không bỏ mẹ làm một mình.
***

Bánh khọt thì là một buổi chiều mưa. Gấu với anh Thành ngồi ăn bánh và uống bia. Vịt đổ bánh và góp phần phá mồi. Mưa lay phay, cái nhà nhỏ mát rượi và dễ chịu kỳ lạ.

Một lúc nào đó, khi thời gian đã qua rồi, khi mình đã chuyển đi nơi khác, mỗi lần nhớ lại cái nhà nhỏ mình đang ở bây giờ, có thể gọi nó là hạnh phúc. Đó là nơi mình khám phá ra, hạnh phúc chả là cái gì to lớn hết. Chỉ đơn giản là nấu ăn cho ai đó, nói chuyện linh tinh nhảm nhí, và nhìn thấy những khuôn mặt mỉm cười.

Một lúc nào đó, chắc phải cảm ơn những người đã làm cho mình hiểu là chỉ cần nhìn thấy những khuôn mặt mỉm cười (mà phải cười thiệt lòng kìa), là đủ sung sướng rồi.

2 comments:

Oclen said...

Con dzit da ngo duoc roi :D, chuc mung!
Hanh phuc la nhung gi don gian o quanh ta, 1 nu cuoi, 1 anh mat, 1 ban tay...
Luon hanh phuc ban nhe!

Ugly duckling said...

Thanks oc len ^^
Oc cung vay, luon hanh phuc nhe ^^