Có nhiều khi dễ dàng làm được những bài thơ về khổ đau
Nhưng lại rất khó để làm thơ về hạnh phúc
Đôi lúc em tự hỏi hạnh phúc với khổ đau, điều nào có thật
Điều nào là khái niệm mơ hồ
Cái con bé dại khờ của một thời xưa
Cứ tưởng nỗi buồn cũng đặc đen như những đêm trằn trọc
Trải qua bao nhiêu mùa biến động
Mới biết những khi mất ngủ cũng có thể thấy êm đềm
Chẳng biết tự bao giờ anh giúp em tìm ra em
Tìm ra cả những nụ cười rất thật
Cả một thời hồn nhiên ngày xưa em để mất
Giờ sống lại quanh em rạng rỡ từng ngày
Khi mình đi trên đường và nắm chặt tay
Em tự hỏi bây giờ mình còn cần gì hơn nữa
Con đường mùa thu ngập tràn lá gió
Như ngày xưa ắt hẳn sẽ buồn
Bây giờ ngay cả một ngọn lá bình thường
Dường như cũng khe khẽ cười lấp lánh
Chiếc ô ngày mưa và chiếc ô ngày nắng
Tất thảy đều che chở như nhau
Thật kỳ lạ khi những điều mang đến hạnh phúc cũng có thể mang đến khổ đau
Chỉ đơn giản là một số người dễ cười còn một số thì dễ khóc
Những ký ức bao giờ cũng có hai mặt đen và trắng
Mỗi người chọn một góc nhìn
Có lẽ em cũng đã rất thường tình
Dễ rơi vào những hố sâu của buồn nản và thất vọng
Cho đến một ngày có người cố gắng làm em bực dọc
Chợt nhận ra hạnh phúc biết bao khi có anh gìn giữ những nụ cười
Hạnh phúc có khi là một mặt trời
Cố nhìn thẳng và em không thấy gì nữa hết
Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại là em sẽ biết
Ấm áp này tự ở đâu ra
1 comments:
Bai tho nay hay qua cau oi.
Post a Comment