Về nhà.
Đi thăm cậu.
Cậu già đi nhiều, gầy đi nhiều.
Hai mươi mấy năm trước, hai đứa thường ngồi trên giường cậu những đêm bị cúp điện, vòi cậu làm bóng bàn tay trên tường thành hình con bướm, con chó, con thỏ... Hoặc cậu kê cái ghế bố ra sân, cậu nằm nhìn trời, kể cho hai đứa nghe sự tích mấy chòm sao. Hoặc lân la chơi với mấy món linh kiện điện tử bé xíu của cậu, mang đám dây đồng vàng chóe với mấy cái đèn led ra làm nhẫn đeo tay. Hoặc cậu sẽ đưa tiền cho chạy đi mua mấy cái bánh tráng sữa mỏng lét về nướng, có khi là bánh cốm, có khi là bánh bía. Hồi đó, cậu gọi con dzịt là con ngỗng (hehe, cũng cùng họ). Con ngỗng thích ăn vỏ bánh bía, nên thường nó lột gần sạch cái vỏ bánh, cậu ăn nhân.
Cả một thời trẻ con gắn với cậu, cho đến khi cậu dẫn mợ về nhà, rồi lập gia đình và ra riêng.
Lấy vợ có con rồi, cậu vẫn thương hai đứa. Cái thời nghèo khó, tiền ăn kem cũng không có, nhưng có cả một cặp sách đầy truyện tranh xịn cậu mua cho. Có cái điện thoại đồ chơi, có dây điện nối đàng hoàng, đầu này nói đầu kia nghe được. Cái đồng hồ cậu mua cho, nó đeo gần 10 năm trời đến khi hư không sửa được nữa thì mang cất vào hộp, giờ vẫn còn giữ. Có một lần, tự nhiên đọc trên báo thấy người ta chỉ làm máy chiếu phim bằng thấu kính lúp, bèn hỏi xin cậu một cái, cậu mang cho cái kính lúp xịn tới nỗi không dám mang ra làm máy chiếu. Lần khác, hỏi cậu cách làm đèn kéo quân (cậu hồi nhỏ nổi tiếng trong xóm về đèn kéo quân), cậu lúc đó đã hơn bốn mươi ngồi cặm cụi làm cho nó một cái đèn.
Rồi đi xa. Rồi nghe cậu bệnh. Nghe giọng nói tuyệt vọng của cậu qua điện thoại. Buồn và thắc thỏm lo sợ.
Về nhà, nghe mẹ nói tình hình cũng khả quan. Đi thăm cậu, cậu nhìn hốc hác và trầm ngâm hơn xưa.
Vẫn không biết nói gì để động viên hay tỏ ra quan tâm an ủi cậu. Chỉ mang mấy chuyện riêng ra kể, để cậu khuyên.
Dzịt đang loay hoay với câu hỏi, có nên về VN không. Về thì được ở gần gia đình, nhưng tiền kiếm được sẽ ít đi nhiều. Còn có nhiều bạn bè đang tìm cơ hội đi định cư ở Úc, ở Canada. Ở những nước đó, tương lai chắc yên ổn hơn, hoành tráng hơn (đi chăn kanguroo mà được trợ cấp xã hội lúc về già thì cũng đỡ).
Cậu hỏi, vậy cái gì là quan trọng nhất? Tiền bạc, hay gia đình?
"Nhưng gia đình con cần tiền..."
"Cần thì bao nhiêu cho đủ. Có ít thì sẽ xài ít, có nhiều thì sẽ xài nhiều. Bây giờ nếu mày về VN, làm lương ít đi, thì cũng sẽ xoay sở được thôi."
"Nhưng mà ..."
"Ừ thì tùy mày thôi. Chỉ cần xác định coi cái gì là quan trọng. Sống đến một lúc nào đó, sẽ thấy tiền bạc cũng không phải là thứ cốt yếu nhất."
Chính mình cũng thấy cậu nói đúng. Nhưng không hiểu sao, vẫn không dứt ra được khỏi cái vòng tiền bạc.
Tiền, có phải mình bị ám ảnh bởi nó nhiều quá không?
Cái thời bé tí, niềm vui lớn nhất là đi học nhận được phần thưởng. Không phải vì danh dự, mà là vì giá trị của phần thưởng. Được thưởng càng nhiều, mẹ càng đỡ lo cho năm học mới.
Cái thời mà mình hầu như tách biệt hẳn với những đứa bạn khác, vì không đi học thêm, không đóng tiền ăn trưa để ăn chung với mọi người, luôn tìm mọi cách để được miễn giảm học phí.
Cái thời cặm cụi làm thêm, bất cứ việc gì để kiếm từng đồng cắc.
Cái thời chọn trường dựa theo học bổng.
Cái thời đi làm, chọn công ty dựa theo lương.
Cho tới bây giờ, mục đích của mình vẫn là tiền. Và nó vẫn đang giúp mình giải quyết khá nhiều thứ trong cuộc sống.
Hồi xưa, có một lần, từng ao ước giá như mình trúng số. Con dzịt không mua vé số bao giờ, nó không may mắn. Nhưng lần đó, cứ nghĩ phải chi mình có 10000$ trong tay, thì sẽ giải quyết được một chuyện quan trọng.
Nhưng dĩ nhiên, dzịt không trúng số. Nó chưa bao giờ tin vào phép màu, để có thể đi mua một tờ vé số. Và cậu không bao giờ có thể nhìn rõ như hồi xưa.
Cái thời chỉ cần có 500 đồng ăn kem là đủ để nó vui sướng đó, nó đã từng buồn khổ vì không có 10000$.
Và bây giờ, mọi thứ vẫn còn đang lơ lửng. Nhiều khi nó muốn về nhà, và nghĩ là mình chẳng cần gì nhiều, chỉ cần ở gần gia đình là vui. Nhiều khi lại điên đầu với một vụ lộn xộn gì đó, lại mong mình có thật nhiều tiền để giải quyết được mọi thứ. Nhiều khi quen với sự sung sướng nhàn tản, và sợ hãi mọi cái bấp bênh xáo trộn. Nhiều khi lại thấy mình hèn nhát và mất phương hướng. Nhiều khi thấy mình không đủ sức để làm gì hết.
Điều gì là quan trọng nhất trong đời? Ba mẹ? anh em? Bản thân? Người iu? Vợ chồng? Con cái? Sự nghiệp? Sự bình yên? Sự an toàn? Thành công? Thử thách? Tự do tự tại? Phấn đấu? ...
Không biết đến bao giờ, mình có thể đi thăm cậu và nói với cậu, con đã biết được đối với con, thứ gì là quan trọng.
0 comments:
Post a Comment