Dreamless

3 điều làm nên hạnh phúc trong cuộc sống:
- Tin vào bản thân
- Iu thương người chung quanh mình
- Hướng tới tương lai, có một giấc mơ để theo đuổi.

Vấn đề là mình không có giấc mơ nào :(

Hệ quả của vụ đó là mình không tin vào bản thân. Tin quái gì được khi mà 30 tuổi đầu rồi lại chả biết ngày mai mình muốn gì và sẽ làm gì nữa.

10 tuổi. "Lớn lên con thích làm gì?". Trả lời: con thích làm bác sĩ. (mẹ dạy thế)

15 tuổi. "Sau này con thích học trường gì?". Trả lời: Bách Khoa, ngành điện tử. (lúc này đang thần tượng cậu, cậu là kỹ sư điện tử)

18 tuổi. Ba hỏi, con có muốn làm nhà báo không, được đi đây đi đó. Trả lời: nhà báo không kiếm được nhiều tiền, con sẽ học CNTT.

19 tuổi. Học môn Kinh tế ứng dụng thấy thích. Tự hỏi sao hồi xưa không học trường Kinh tế hay ngoại thương --> gạt đi vì nghĩ một môn học không đủ đại diện một ngành.

20 tuổi. Theo mấy anh chị lớn tập tành làm du lịch. Khám phá ra mình cũng không sợ giao tiếp lắm, hoạch định cũng khá, nhưng lại dở tệ trong chuyện tiếp thị và nhớ mặt người.

21 tuổi. Lang thang viết lách. Nhận được đề nghị làm cộng tác viên có lương. Từ chối vì nghĩ mình thật ra không có tài năng đủ để viết được những bài báo hay ho.

22 tuổi. Đi làm. Hoảng sợ vì thấy mình chả biết gì về chuyên ngành. Sếp khen thông minh và vạch ra cho mình một tương lai rực rỡ nếu mình có ước mơ. Mình thì không tưởng tượng được hình ảnh mình khớp với cái tương lai rực rỡ sếp đang nói.

23 tuổi. Ra trường và đi làm, kiếm tiền giống như đã định. Mục tiêu là trở thành một PM.

25 tuổi. Đi Hàn học. Mục tiêu là kiếm được việc trong cty to bên Hàn.

27 tuổi. Tốt nghiệp. Làm cty nhỏ. Mục tiêu: kiếm kha khá tiền.

30 tuổi. Vẫn làm cty nhỏ (sắp sụp). Mục tiêu: chả biết.

Đời mình nó xuống dốc như cái đồ thị y=1/x thì phải :(

0 comments: